“Còn tiện thể đi câu dẫn người khác. Ti tiện y như con mẹ của chị .”
“Em hiểu nhầm rồi. Chị và cậu ấy chỉ là cờ đứng và chuyện với nhau thôi.” Và Hướng Mãn Thanh không phải là mẹ .
“Tình cờ đứng và chuyện?” Vu Kim Mĩ liếc cánh tay đang giấu ở sau lưng của Hướng Đường Nghi, trong lòng dần nhiễm lạnh: “Xoè bàn tay chị ra đây.”
Hướng Đường Nghi không thể trái lại lời của Vu Kim Mĩ, bất lực đưa những quả quýt còn chưa kịp bóc để vào tay ta.
“Tôi không muốn phải nhắc lại nhiều lần đâu. Tránh xa Lưu ra. Nếu không, tôi sẽ móc mắt chị ra đấy.”
Vu Kim Mĩ rời đi, trong ánh mắt tràn ngập tia oán hận.
Đến cả chuyện bình thường với Phan Lưu ta cũng chưa bao giờ từng dám, mà tại sao một đứa rẻ rách như Hướng Đường Nghi lại có thể cơ chứ?
Cô có điểm gì hơn ta sao? Hay chỉ là vì khuôn mặt xinh đẹp non nớt ấy?
Vu Kim Mĩ nghiến răng, tiến thẳng về căn biệt thự.
Cô ta đi lên tầng, bước vào trong phòng mình rồi đóng rầm cửa lại.
Mấy quả quýt ta để gọn lên bàn học, còn bản thân thì ngã lên giường, nằm giãy giụa, vùng vằng một lúc cho tới tận khi thấm mệt thì dừng lại, lại nằm ngửa lên trần nhà, thở ra một hơi.
Bỗng nhiên, bên ngoài vườn, bên dưới cửa sổ phòng ta có những tiếng người xôn xao.
“A Lưu, cảm ơn cháu nhé!”
Phan Lưu?
Vu Kim Mĩ nghe thấy tên của người trong lòng liền vội vã bật dậy, chạy đến bên cạnh cửa sổ mà nhòm mắt xuống.
Có một người hầu đang phơi quần áo thì bị gió thổi, cuốn mất một cái khăn mắc lên cây.
Phan Lưu giúp người hầu đó trèo lên cây, lấy hộ chiếc khăn xuống.
Trên môi cậu ta luôn là một nụ tươi rói.
“Không có gì, không có gì đâu ạ.”
Vu Kim Mĩ nhất thời ngẩn ngơ bởi nụ ấy.
Trông cậu thật giống với chàng hoàng tử trong một câu chuyện mà mẹ từng kể cho ta nghe.
Vu Kim Mĩ dựa đầu vào bậu cửa, ánh mắt vừa vui vừa buồn.
Làm thế nào để Phan Lưu ý hơn đến ta?
…
Sau hơn một tuần nằm ốm sốt li bì, cuối cùng Hướng Đường Nghi cũng khỏi hẳn.
Cô đã có thể cử bình thường, chân cũng tháo băng ra rồi, chỉ là sẹo thì vĩnh viễn không thể xoá đi .
Sáng sáng dậy lọ mọ chui ra ngoài vườn ngồi, đu xích đu.
Ở phía cách bìa rừng một khoảng, người vườn đang quét lá khô rụng dưới đất và tuyết dọn đường đi.
Ông ta gom thành một đống lá khô, cho mấy củ khoai lang vùi dưới đống lá đó rồi đốt, nướng lên.
Khói bốc lên thành một cột thẳng hướng lên trời, đôi khi sẽ bị gió quật cho gãy khúc, bay tán loạn.
Một lúc sau, khoai chín, ông ta bới đống tro ra, gắp mấy củ khoai nướng đen thơm lừng cho vào đĩa.
Bất chợt ông ta quay đầu, thấy Hướng Đường Nghi cũng đang về phía này.
Đột ngột bị phát hiện như , Hướng Đường Nghi ngại ngùng quay đầu đi, bỗng nhiên thấy ông vườn vẫy tay vời vời lại.
Hướng Đường Nghi ngạc nhiên, đứng dậy khỏi xích đu, cũng đi đến đó.
Ông ta ngoái đầu liếc sang xung quanh, thấy không có ai thì cho một củ khoai nóng vào một cái đĩa, đưa cho Hướng Đường Nghi.
“Cháu ăn kín kín thôi nhé?”
Hướng Đường Nghi nhận lấy cái đĩa bằng cả hai tay. Hiếm khi đối xử tử tế nên mũi có hơi chút đỏ lên.
“Cháu… cảm ơn.”
Người vườn mỉm hiền hậu, xua tay.
Cô cũng biết là trong số những người công ở đây không thiếu những người tốt, chỉ là họ không dám trái lại với số đông, thể hiện sự thương cảm cho .
Hướng Đường Nghi cũng biết rằng nếu mình mà ở đây lâu, chẳng may có người phát hiện thì cả ông vào đều bị thiệt nên cảm ơn một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.
Căn biệt thự cũng đã bắt đầu rục rịch tỉnh dậy.
Ở ban công phòng của Vu Phùng Cửu, cánh cửa phòng từ gỗ bạch đàn lạch cạch mở ra.
Vu Phùng Cửu cầm theo một chiếc điện thoại, kéo chiếc ghế bành ra sát lan can ngồi.
Anh bóc một viên kẹo bạc hà ngậm trong miệng, xem lại những email công việc gửi tới.
Bỗng nhiên có một tin nhắn hiển thị trên màn hình điện thoại của .
Là nhắn tới.
[Anh đã đọc mẩu giấy em nhét vào ốp điện thoại của chưa? ^^]
“À…”
Vu Phùng Cửu cậy ốp điện thoại ra, lấy một mẩu giấy nhỏ gấp đôi để ở trong đó.
Nhưng còn chưa kịp mở ra để đọc, đột ngột gió nổi lên, thổi bay tờ giấy ở trên tay đi.
Bạn thấy sao?