Hướng Đường Nghi ngồi ở một góc của vườn hoa, gió bay từ một phương xa về, cuộn những mùi thơm của hoa cỏ hanh khô sà vào thân người .
Khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn những ngây thơ, về phía tấm thân to lớn của Vu Phùng Cửu.
Sao lại đứng ở đấy? Hình như, đang thì phải.
Hướng Đường Nghi có chút nghi ngờ, không biết có phải là do nhầm hay không mà lại thấy đang .
Nhưng nụ ấy không hề ôn nhu như của Phan Lưu, cũng không hiền hậu như của bác vườn.
Nó… mang một chút gì đó rất nguy hiểm.
Chợt, Vu Phùng Cửu rút một tay ra khỏi túi quần, giơ lên ngoắc ngoắc, ra hiệu với Hướng Đường Nghi, gọi lại.
Hướng Đường Nghi kinh ngạc, phải dáo dác ra xung quanh xem còn có ai khác không rồi mới chắc chắn đó là đang chỉ vào mình.
Dù biết đột nhiên gọi đến là chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt đẹp, Vu Phùng Cửu là người đáng sợ nhất trong căn nhà này, đương nhiên không dám trái lại mệnh lệnh của , hấp tấp đứng dậy, xuẩy váy rồi vội vã chạy về phía .
Đôi chân nhỏ vừa chạy vừa run trong lo sợ.
Chắc không phải là đang chuẩn bị bị ăn mắng vì chuyện đi dưới ban công phòng ngày hôm trước đâu nhỉ?
Hướng Đường Nghi đi đến trước mặt của Vu Phùng Cửu, cũng chỉ dám cách một khoảng xa.
“Vu thiếu, gọi em ạ?”
“Ừ, đi theo tôi.”
Thấy Hướng Đường Nghi tỏ ra chần chừ, đã hạ giọng xuống, hỏi.
“Muốn chống đối lại tôi?”
“Không, không ạ!”
Cả thân người của lập tức trở nên căng thẳng, không dám thở mạnh dù chỉ một hơi. Chỉ sợ sẽ lại chạm vào cảm khó chịu của .
Từ sau vụ bị lôi ra sau gian thờ tiên tổ của Vu gia khi đó, trong lòng đã sinh ra một loại cảm giác đặc biệt sợ hãi đối với .
Cô thề, gì thì , chứ tuyệt đối không bao giờ dám phiền đến , không bao giờ xuất hiện trước mặt …
Hướng Đường Nghi đi theo sau lưng của Vu Phùng Cửu, theo sau đi ra ngoài khuôn viên khu biệt thự, bước vào trong rừng.
Bỗng nhiên bị dẫn vào đây, trong đầu óc mù mịt, không ngừng nghĩ ra những giả thiết và lí do tại sao lại muốn cùng đi ra ngoài này.
Hai người đi rất sâu vào trong rừng, đến khi dừng lại, Hướng Đường Nghi cũng không dám bước tiếp mà đứng khựng lại ngay sau .
Vu Phùng Cửu thấy đã đủ, quay người ra sau, bước một bước liền thu hẹp lại khoảng cách với .
“Cô là em của tôi phải không?”
Bỗng nhiên lại hỏi , Hướng Đường Nghi vội gấp gáp gật đầu.
“Vâng…!”
“Nói dối giỏi thật.”
Trong khi còn chưa thể hiểu hình hiện tại của mình, đã thấy đột ngột cánh tay của Vu Phùng Cửu bóp lấy cổ mình mà đập mạnh người vào một thân cây gần đó.
Hướng Đường Nghi theo phản xạ kinh hãi hét lên, kịch liệt giãy giụa.
Cái cảm giác nghẹt thở bị khơi gợi lại khiến cho sợ hãi đến run lên bần bật, không thể tự chủ mà vung tay tát mạnh vào mặt của Vu Phùng Cửu, vang lên một tiếng chát giòn giã.
“Biến… ra!”
Vu Phùng Cửu có chút ngỡ ngàng.
Hướng Đường Nghi sau khi nhận ra hành vượt quá khả năng ấy của mình thì hối hận cũng đã muộn. Vu Phùng Cửu đã cúi đầu từ trên xuống, ánh mắt lạnh lẽo và nồng nặc sát khí phủ kín lấy tầm mắt của .
“Em, em xin lỗi… !”
Hướng Đường Nghi run rẩy, cực kì hoảng loạn. Khuôn mặt bỗng chốc đã trắng bệch như không còn một giọt máu nào.
Cô muốn ngã khuỵu xuống cổ đã bị siết chặt lại nhấc lên cao, cả thân người chới với trong vô vọng.
Khó thở, không thể thở … Chết, sẽ chết mất!!!
“Đánh tôi sao?” Vu Phùng Cửu liếm một bên mép miệng đã bị rách ra một vết nhỏ, tiếng trầm thấp vang lên sắc bén, như cứa vào da của Hướng Đường Nghi: “Lần đầu đấy.”
Lần đầu kể từ khi sinh ra, bị đánh.
Còn là từ một con ranh bẩn thỉu là !
Không để cho Hướng Đường Nghi phản ứng kịp, đã đè lên cây, hạ môi, cắn mạnh vào môi của .
Hướng Đường Nghi giật thót, đau đớn đến co quắp cả người lại.
Đau, nếm vị máu.
Còn cảm nhận có cái gì đó đang luồn vào bên trong miệng mình.
Đầu lưỡi đảo loạn ở trong miệng , mặc cho có muốn hay không, bắt ép phải nhận lấy tất cả.
Hướng Đường Nghi không có hiểu biết quá nhiều về dục, vì từ nhỏ đã thấy Hướng Mãn Thanh nhiều lần có những hành chạm môi kiểu này với những người đàn ông khác nhau, dù có ngốc đến thế nào cũng biết hôn môi là một hành vi không mấy trong sạch.
Bị hôn thế này, Hướng Đường Nghi chống cự đẩy ra chẳng thể, môi bị khoá chặt, chỉ có thể phát ra những tiếng ưm ưm bất lực.
Nụ hôn đầu đấy…
Bạn thấy sao?