Cuộc Tình Mất Nhớ – Chương 2

Ánh mắt Chu Thanh Mạt đầy vẻ khó tin.

“A Triệt.” Cô ta nhẹ giọng dỗ dành, “Chỗ này bẩn lắm, chúng ta về nhà đi, không?”

Thương Triệt hiểu ý, liên tục lắc đầu, bám chặt lấy vạt áo tôi:

“Anh muốn ở bên vợ.”

Nụ của Chu Thanh Mạt chợt tắt, ta quay sang tôi, giọng điệu trở nên lạnh nhạt:

“Nguyễn Tranh, chắc vui lắm khi thấy A Triệt như thế này nhỉ?”

Sự kiêu ngạo vốn dĩ che giấu giờ đã lộ rõ:

“Cô chỉ có thể thừa cơ hội này mới có sự quan tâm của ấy.

“Tôi không biết đã dùng thủ đoạn gì để lừa gạt A Triệt, đợi ấy tỉnh táo lại, nhất định sẽ không tha cho .”

Tôi chỉ ra cửa:

“Tùy, ơn rời khỏi đây.

“Kể cả ta.”

Tôi túm lấy áo của Thương Triệt, kéo ta ra ngoài, đẩy về phía Chu Thanh Mạt.

Nhưng ta không nhúc nhích, mím môi, trông như sắp khóc.

Dù Chu Thanh Mạt và trợ lý có gì, ta cũng không chịu đi.

Chỉ tôi đầy chờ mong.

Trong lòng tôi dâng lên một nỗi buồn không thể diễn tả.

Tất cả mọi người đều muốn biết vì sao Thương Triệt lại trở thành thế này?

Ngay cả tôi cũng muốn biết.

Suốt sáu năm bị mắc kẹt bên cạnh ta, tôi đã bao lần mong mỏi đối xử công bằng, bao lần hy vọng ta sẽ thương tôi một chút.

Giờ đây, ta lại bày ra bộ dạng này, là đang diễn cho ai xem?

Chu Thanh Mạt đồng hồ, không còn cách nào khác đành phải rời đi trước.

Trước khi đi, ta lạnh nhạt :

“Nguyễn Tranh, tôi biết bao năm qua Thương Triệt đã có không ít phụ nữ. Cô là người ở bên ấy lâu nhất.

“Nhưng đừng quên, tất cả bọn họ, không ai ngoại lệ, đều có gương mặt giống tôi.”

4

Lời của Chu Thanh Mạt vang lên đầy chắc chắn.

Tôi cũng nhớ rất rõ lần tái ngộ với Thương Triệt.

Chỉ vì khuôn mặt này, ta mới nhận ra tôi.

Nửa đầu năm lớp 12, bà ngoại tôi gặp tai nạn xe khi cố cứu một bé , từ đó trở thành người thực vật.

Tài xế tai nạn không có khả năng bồi thường.

Chi phí điều trị khổng lồ khiến tôi không thể thở nổi.

Tôi buộc phải nghỉ học, bước chân vào xã hội sớm hơn người khác.

Rời xa trường học không khó khăn như tôi tưởng.

Vì Chu Thanh Mạt, bè trong lớp cố xa lánh tôi.

Tôi không có thân, nên cũng chẳng luyến tiếc ai.

Khi đó, tôi chỉ muốn kiếm tiền.

Ban ngày công nhân theo sản phẩm trong xưởng, ban đêm phục vụ ở quán bar.

Ba năm liền cứ thế trôi qua.

Lần gặp lại Thương Triệt, là ở quán bar.

Ánh đèn xoay tròn lấp lánh, tiếng nhạc xập xình chói tai.

Tôi cúi đầu, đặt chai rượu đắt nhất lên bàn.

Bỗng nhiên, cổ tay bị một lực mạnh nắm chặt.

Thương Triệt ra lệnh:

“Ngẩng đầu lên.”

Những người ngồi cùng bàn cũng qua một kẻ đã ngà ngà say cợt:

“Ơ kìa, đây chẳng phải đại tiểu thư Chu sao? Về nước rồi à?”

Thương Triệt nhíu mày, lạnh nhạt đáp:

“Chỉ là có chút giống thôi.”

Tôi ngẩng đầu, mỉm với ta:

“Ngài quen tôi sao?”

Anh ta không trả lời, chỉ uống cạn ly rượu trước mặt, vẻ mặt trầm tư.

Quản lý chặn đường tôi, nháy mắt ra hiệu:

“Tiểu Nguyễn, qua tiếp rượu Triệt đi.”

Một người đàn ông ba mươi mấy tuổi lại gọi Thương Triệt là “ Triệt”.

Tôi vừa định bước tới, Thương Triệt đột ngột đứng dậy, rời đi.

Tôi đặc biệt với quản lý, bảo ông ấy lần sau nếu Thương Triệt đến thì đừng để tôi mang rượu nữa.

Cứ mang rượu đến là lại bị đuổi đi.

Sau đó, mỗi cuối tuần Thương Triệt đều đến quán.

Tôi vờ như không thấy.

Cho đến khi ta cố chỉ đích danh tôi mang rượu đến rót.

Lúc đó, tôi mới phát hiện trước mặt Thương Triệt hoàn toàn không có ly rượu nào.

“Mày xem, giống thật đấy.”

“He he, còn trong sáng hơn cả đại tiểu thư Chu, đừng để ấy biết nhé.”

“Anh Triệt, nghĩ kỹ đi, chắc chắn không phải ‘hàng mới’ đâu.”

Tôi không nhịn nữa, nâng tay lên một chút, dốc thẳng chai rượu lên đầu kẻ vừa câu đó.

“Ăn sạch sẽ một chút, tôi có trai rồi.”

“Mày…”

Thương Triệt bật lửa châm thuốc:

“Không đáng.”

Anh ta tôi qua làn khói thuốc, ánh mắt như đang xem xét một món hàng, bật hai tiếng:

“Bạn trai em sao không đến đón em?”

“Anh ấy ca đêm.”

Ánh mắt Thương Triệt dừng trên người tôi, tôi vô thức thấy sợ hãi.

Mọi chuyện nhanh chóng lắng xuống.

Bạn trai là giả.

Chỉ là câu cửa miệng tôi thường dùng để tránh bị quấy rối.

Nhưng quản lý vẫn đuổi việc tôi.

Không lâu sau, tôi nhận cuộc gọi từ Thương Triệt.

Tôi thậm chí còn không biết ta lấy số của tôi từ đâu.

“Có một công việc, em suy nghĩ thử xem.”

Biệt thự của Thương Triệt.

Trên bàn có một tấm thẻ ngân hàng.

“Nguyễn Tranh, tôi dùng tiền để mua toàn bộ con người em.”

Từ khi có trí nhớ, tôi đã đi trên một con đường xám xịt.

Người khác có cha mẹ, như những ngọn đèn đường soi sáng.

Tôi chỉ có duy nhất bà ngoại – một cây nến le lói.

Khi nến tắt, con đường trước mặt tôi liền tối đen như mực.

Giờ đây, có một con đường khác hiện ra, đầy gai nhọn và vàng son.

5

“Tiểu Mạt…”

Giữa cơn hoan ái, tôi nghe thấy Thương Triệt gọi tên Chu Thanh Mạt.

Trong thư phòng của ta, bức ảnh chụp chung với Chu Thanh Mạt lúc nhỏ đặt ở vị trí dễ thấy nhất.

Năm lớp 12, Chu Thanh Mạt ra nước ngoài.

Thỉnh thoảng ta gửi ảnh về, luôn có hai bản – một cho gia đình, một cho Thương Triệt.

Chỉ có một tấm bị ta xé nát, vì trong đó có hình trai người Anh của ta.

Tôi chợt cảm thấy, Thương Triệt cũng thật đáng thương.

Chẳng qua chỉ là một kẻ có tiền si mê đến hèn mọn mà thôi.

Tôi tuân thủ hợp đồng, lo ba bữa ăn cho ta, đáp ứng nhu cầu sinh lý, ngoài ra không chuyện nhiều hơn mức cần thiết.

Thỉnh thoảng, những khi ta bị sốt, tôi giúp uống thuốc.

Ngày qua ngày, năm này qua năm khác.

Ánh mắt Thương Triệt tôi dần dịu dàng hơn.

Anh ta bắt đầu muốn những thứ ngoài hợp đồng.

Nhưng tôi vẫn luôn ghét ta.

Sự chán ghét đó thể hiện rõ ràng nhất trên giường.

Tôi không bao giờ hôn, không thích đối diện trực tiếp.

Cũng luôn gọi ta là “Tổng giám đốc Thương.”

“Gọi tôi là A Triệt.” Anh ta giữ chặt cằm tôi, trong mắt như có một ngọn núi lửa sắp bùng nổ, sự bất mãn đã đạt đến cực hạn.

Tôi thở dốc:

“Trong hợp đồng không có điều khoản đó.”

“Bây giờ tôi thêm vào.”

Tôi trừng mắt ta, giận dữ:

“Không !”

Thương Triệt sững lại, sau đó bật như một kẻ điên.

Cơn giận dữ kỳ lạ tan biến, hành của ta cũng trở nên dịu dàng hơn.

Cuối cùng, ta vuốt ve mặt tôi, không kìm mà hôn xuống.

Tôi không kịp tránh, chỉ nghe thấy giọng ta mềm đi:

“Chỉ một lần thôi.”

Anh ta thích tôi mất kiểm soát.

Anh ta cho rằng, khi cảm đạt đến đỉnh điểm, những lời tôi đều xuất phát từ tận đáy lòng.

Nhưng đó chỉ là ảnh hưởng của hormone mà thôi.

Thân thể đắm chìm trong hoan ái, lòng tôi lạnh lẽo như nước chết.

Mọi thứ thay đổi vào năm thứ tư tôi “chim hoàng yến”.

Bà ngoại qua đời.

Ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tôi vụt tắt.

Lúc tôi thu dọn hành lý, Thương Triệt hiếm khi im lặng.

“Tôi không cần tiền nữa.” Tôi bình tĩnh .

Bỗng nhiên, ta bóp chặt cổ tôi, đẩy mạnh vào tường:

“Nguyễn Tranh, đừng chọc giận tôi!”

“Tôi không cần tiền nữa, cũng không cần …”

Anh ta buông tay, tôi quỵ xuống đất, ho sặc sụa.

Trước đây, tôi đã thường xuyên bị tức ngực, ho khan, chưa bao giờ để tâm.

Không ngờ lần này lại trực tiếp ngất xỉu.

Khi tỉnh lại, tôi đang truyền dịch.

Trợ lý của Thương Triệt ngồi trong phòng bệnh, lướt điện thoại.

“Tổng giám đốc Thương đến công ty rồi.” Anh ta tiện miệng , “Cần gì cứ bảo tôi.”

“Tôi bị bệnh gì?”

Trợ lý đưa bệnh án cho tôi:

“Hen suyễn, chỉ nhẹ thôi.”

Tôi còn đang sững sờ thì điện thoại khác của ta reo lên.

Ánh mắt trợ lý lóe lên chút bực bội, vẫn nghe máy.

Phòng bệnh rất yên tĩnh, tôi cũng nghe vài câu.

Đầu dây bên kia là một , giọng rất ngọt.

Trợ lý với ta:

“Tiểu Linh, tối nay tổng giám đốc Thương không qua .”

bắt đầu khóc.

Trợ lý cúp máy, chợt quay sang tôi chằm chằm.

Như vừa phát hiện ra điều gì đó, ta hạ giọng :

“Khi Tiểu Linh không , trông rất giống .”

Buổi tối, Thương Triệt vội vã đến bệnh viện.

Tôi thẳng:

“Nếu đã có Tiểu Linh, thì để tôi đi đi.”

Anh ta lập tức hiểu ra, môi mím chặt.

“Hết hợp đồng, tự do.”

Trong đêm khuya, tôi nghe thấy giọng của ta thì thào trong bóng tối:

“Tôi tưởng em sẽ không rời khỏi tôi, Nguyễn Tranh.

“Tôi còn tưởng em tôi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...