Cuộc Tình Mất Nhớ – Chương 1

Làm “chim hoàng yến” cho Thương Triệt suốt sáu năm, tôi chỉ đổi lại một thân đầy bệnh tật.

Đúng lúc đó, mối thanh xuân của ta trở về nước để kết hôn với .

Thế nên, tôi lấy một khoản tiền, thu dọn đồ đạc rồi rời đi.

Mọi người đều chờ mong một đám cưới thế kỷ của họ.

Nhưng mà—

Vừa đến cổng làng, tôi bực bội quay đầu lại:

“Thương Triệt, có thể đừng đi theo tôi nữa không?!”

1

Người đàn ông tuấn tú trước mặt lộ ra vẻ tủi thân.

Nhưng tôi chẳng buồn thêm.

Từ khi nhận tin Chu Thanh Mạt về nước, Thương Triệt chưa từng quay về nhà. Ngay cả lúc tôi dọn đồ rời đi, cũng không xuất hiện.

Vậy mà khi lên máy bay, tôi mới phát hiện ta cùng chuyến với mình.

Tôi đổi sang xe khách, cũng đi theo.

Ngồi xe buýt cũ trên trấn, ta cũng không ngại xóc nảy.

Tôi chuyện, không đáp, cứ như bị đần .

Về đến nhà, tôi mới dần hoàn hồn.

Dùng tay không bẻ bùn đất bám trên đế giày. Đường quê khó đi, lại vừa có mưa lớn, không khí vẫn còn âm ẩm.

Bên cạnh, một bàn tay đưa tới một tờ giấy.

“Vợ ơi, lau mồ hôi đi.”

Tôi sững người, kinh ngạc .

Anh ta chưa từng gọi tôi là “vợ”.

Trước đây, cũng từng câu này, là lúc trên giường, giọng điệu khó chịu, tác không hề dừng lại: “Lau mồ hôi đi, chướng mắt lắm.”

Còn bây giờ, giọng lại dịu dàng đến lạ.

“Sắp nhỏ vào mắt rồi này.”

Thương Triệt vội vàng định giúp tôi lau.

Tôi ngả người né tránh, nghi ngờ .

Quá kỳ lạ.

Thương Triệt là kẻ quyền lực nhất Đông Thành, một là một, phụ nữ bên cạnh nhiều vô số kể, không thể nào lại theo tôi về quê.

Huống hồ, tôi còn là người ta ghét nhất.

Tôi lấy điện thoại, gọi cho trợ lý.

Đối phương bắt máy rất nhanh: “Cô Nguyễn, có chuyện gì ?”

Tôi kể lại hình của Thương Triệt.

Người bên kia lập tức kích : “Anh ấy đang ở chỗ sao? Quản gia không thấy ấy! Tôi lập tức đến ngay!”

Anh ta cung kính báo cáo với người bên cạnh: “Cô Chu, cuối cùng đã tìm thấy tổng giám đốc Thương rồi.”

Tôi ngắt lời trợ lý, không muốn nghe những lời xin lỗi khúm núm: “Không phải ở biệt thự.”

Sau đó đọc địa chỉ: “Làng Nguyễn, trấn Lang, huyện Tiểu Xương. Cổng đỏ, đối diện trại nuôi bò.”

Đối phương im lặng trong giây lát.

“Được, Nguyễn, ngày mai tôi sẽ đến. Tối nay, giúp tổng giám đốc Thương tìm một khách sạn nhé. Anh ấy… ấy bị tai nạn xe, vẫn chưa hồi phục hẳn.

“Bác sĩ đầu ấy bị va đập, mất trí nhớ tạm thời, nên hiện giờ không nhớ ai cả. Xin đừng tổn thương ấy.”

Tôi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Thương Triệt.

Anh ta cẩn thận giơ tay, giúp tôi lau mồ hôi, nhẹ giọng hỏi: “Vợ ơi, mệt không?”

Chính cánh tay này từng siết chặt cổ tôi, khiến tôi suýt tưởng mình sẽ chết.

Đầu dây bên kia, nghe thấy cách gọi ấy, lại im lặng thêm lần nữa.

Người cần cầu xin đừng tổn thương, lẽ ra phải là tôi mới đúng.

Cơn mệt mỏi ập đến, tôi dứt khoát cúp máy.

Rút từ trong túi hai trăm tệ, nhét vào túi áo vest của Thương Triệt, đẩy ta ra ngoài cổng.

“Tổng giám đốc Thương, tôi không phải vợ . Tự ra phố tìm khách sạn đi.”

Cánh cửa “cạch” một tiếng khóa chặt, tiếng đập cửa lập tức im bặt.

Tôi lê bước chân nặng nề trở vào trong, tìm bình xịt trị hen suyễn, ngửa đầu hít một hơi dài.

Sau đó, tôi vào bếp nấu một bát mì chay.

Buổi chiều, tôi dọn dẹp hết tất cả các phòng, thay ba chiếc khẩu trang.

Đến khi nằm xuống giường, mặt trời đã lặn.

Tôi mơ màng ngủ thiếp đi.

Lại mơ thấy lần đầu gặp Thương Triệt.

Tôi cứ lặp đi lặp lại giấc mơ đó, cố gắng tìm ra mình đã sai ở đâu.

2

Từ nhỏ, tôi sống cùng bà ngoại.

Bà gom ve chai để nuôi tôi ăn học.

rằng cha tôi mất sớm vì bệnh tật, còn mẹ thì biệt tăm biệt tích.

Sau này, nhờ thành tích học tập xuất sắc, tôi đỗ vào Nhị Trung Đông Thành.

Tiền xe đi lại quá đắt đỏ, tôi chỉ có thể về nhà hai tháng một lần.

Lúc đó, tôi và Thương Triệt không học cùng lớp.

Anh ta quá nổi tiếng.

Con trai duy nhất của nhà họ Thương, quyền thế ngút trời, đáng lẽ phải học trường quý tộc, vì nổi loạn mà cố chấp chọn Nhị Trung.

Ngay cả hiệu trưởng cũng phải kính nể ta vài phần.

Có tin đồn rằng, chuyển đến đây là vì Chu Thanh Mạt.

Cả hai lớn lên cùng nhau trong khu đại viện, giữa đám con trai chỉ có duy nhất một là Chu Thanh Mạt, nên càng quý giá.

Theo lẽ thường, tôi và bọn họ chẳng liên quan gì đến nhau.

Chỉ tiếc, gương mặt tôi lại có bốn phần giống Chu Thanh Mạt.

Khi một người thật lòng, Thương Triệt sẽ bảo vệ mọi thứ thuộc về ấy, dung túng tất cả, dù điều đó có tổn thương người khác.

Chỉ vì một câu vu vơ của học:

“Tớ thấy Nguyễn Tranh đẹp hơn đại tiểu thư Chu đấy, còn cao hơn nữa, quan trọng là có khí chất.”

Câu ấy như ngòi nổ, dậy sóng cả Nhị Trung.

Từ đó, Chu Thanh Mạt thỉnh thoảng lại tôi giữa đám đông.

Cô ta chẳng cần gì, mọi người cũng tự nhiên mà lập tôi.

“Nguyễn Tranh.” Cô ta đứng cao xuống, “Xin lỗi tôi đi, tôi sẽ bỏ qua cho .”

Con hẻm chật hẹp bốc mùi hôi thối.

Phía sau ta là đám công tử con nhà giàu và Thương Triệt đang dựa tường châm thuốc.

Còn sau lưng tôi, là hai bao ve chai tôi tích góp , chai lọ phải phân loại riêng để bán.

Tôi cụp mắt xuống: “Xin lỗi.”

Không biết mình sai ở đâu, tránh rắc rối vẫn tốt hơn.

Chu Thanh Mạt bật , giật túi ve chai từ tay tôi rồi ném xuống đất.

Những chiếc chai lăn lóc tứ tung.

Cô ta khinh miệt: “Đúng là sinh ra đã có số nghèo hèn.”

Khoanh tay trước ngực, đôi giày cao gót giẫm xuống mặt đất, ta cúi đầu quan sát tôi:

“Nguyễn Tranh này, không dùng kem chống nắng à? Sao mà đen thế, xem giống tôi chỗ nào? Đúng là đám người đó mù hết cả mắt.”

Lời của bọn họ như từng nhát dao, cứ thế đâm thẳng vào tôi.

Chỗ yếu ớt nhất trong lòng tôi bị xé toạc ra, rồi lại bị giẫm đạp không thương tiếc.

Tôi im lặng lắng nghe, bàn tay siết chặt.

Cho đến khi Chu Thanh Mạt cất giọng chậm rãi:

“Nghe không có bố mẹ. Một người bị khắc chết, một người bị khắc chạy mất. Bà ngoại thật đáng thương, lại vớ phải một đứa cháu…”

Tôi vung nắm .

Rồi nhặt một cục đất dưới chân, nhét thẳng vào miệng ta.

Nước mắt Chu Thanh Mạt lập tức trào ra.

Những người xung quanh đều ngây ra.

Thương Triệt là người đầu tiên phản ứng, túm lấy tôi quăng xuống đất.

Đám còn lại lập tức xông lên định đánh tôi.

Nhưng Thương Triệt chỉ rít một hơi thuốc, chậm rãi lên tiếng:

“Thôi, chơi đủ chưa?”

Thì ra, trong mắt những kẻ giàu có này, đây chỉ là một trò tiêu khiển.

Chà đạp lòng tự trọng của một người, đối với bọn họ, chẳng qua cũng chỉ là một cuộc vui.

Chu Thanh Mạt hung hăng liếc tôi một cái.

Lúc mới chuyển trường, rõ ràng ta rất hòa nhã, còn chuẩn bị quà cho tất cả cùng lớp, kể cả tôi.

Chỉ vì khuôn mặt giống nhau thôi sao?

3

Tôi bị tiếng đập cửa cho tỉnh giấc.

Bên ngoài, mưa lất phất rơi.

Cánh tay phải của tôi đau nhức đến mức không chịu nổi.

Năm đó, kẻ thù của Thương Triệt đã bắt cóc tôi. Dù người cứu ra, cánh tay tôi lại dính một viên đạn. Hễ trời mưa là cơn đau lại hành hạ.

Tôi tìm thuốc giảm đau, uống cùng nước lạnh.

Hàng xóm cũng bắt đầu bật đèn.

Không còn cách nào khác, tôi đành mở cửa.

Thương Triệt vẫn đứng nguyên tại chỗ, cả người ướt sũng như một con gà rơi xuống nước.

Đôi mắt vốn luôn sắc bén, vô cảm của ta giờ đây lại đỏ hoe, yếu ớt:

“Vợ ơi, không biết phải đi đâu cả.”

Tôi nghiêng người, cho ta vào nhà.

Như đặc xá, Thương Triệt vội vàng bước vào.

Buổi chiều tôi đã dọn dẹp xong phòng khách.

Thương Triệt do dự đứng trong phòng khách một lúc, rồi đột nhiên bắt đầu cởi đồ.

Chưa đến vài giây, áo quần đã rơi lả tả, mắt thấy tay ta sắp kéo cả quần lót xuống, tôi giật mình quát:

“Anh cái gì đấy?!”

Thương Triệt trưng ra bộ mặt tội nghiệp:

“Anh sợ bẩn sàn nhà.”

Tôi đâu có quần áo để thay cho ta, điều kiện ở đây cũng đơn sơ, không có máy sấy.

Tự ta nghĩ cách đi.

Tôi quay mặt sang chỗ khác, chỉ về phía nhà tắm:

“Phòng tắm ở đó.”

Đợi ta đi vào, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Cầm điện thoại nhắn tin cho trợ lý: [Mai mấy giờ tới?]

Hồi đáp rất nhanh: [Bảy giờ.]

Tôi về phòng, cẩn thận khóa cửa từ bên trong.

Một lúc sau, bên ngoài vang lên giọng của Thương Triệt.

Từng tiếng “vợ ơi” gọi đến khàn cả giọng.

Từng có phóng viên giọng của Thương Triệt là giọng đàn ông quyến rũ nhất trong mười năm trở lại đây.

Nhưng giờ phút này, nó chính là thứ âm thanh phiền phức nhất trên đời!

“Đừng có gọi tôi là vợ.” Tôi hét ra ngoài.

Đầu óc ta giờ còn chưa minh mẫn, không biết chừng lại coi tôi là một trong đám “chim hoàng yến” trước kia, hoặc là nhầm thành Chu Thanh Mạt.

“Nguyễn Tranh.” Anh ta gọi tên tôi.

Tôi giật mình, da gà nổi khắp người, chui tọt vào trong chăn.

Nhắm mắt lại, trong đầu lại vang lên giọng lạnh lẽo của Thương Triệt:

“Nguyễn Tranh, tôi dùng tiền để mua hết thảy mọi thứ của .”

“Nguyễn Tranh, đừng chọc giận tôi.”

“Nguyễn Tranh, một con chim hoàng yến mà cũng cần có người dạy sao?”

Dù có chui trong chăn, tôi vẫn nghe thấy tiếng ta.

Đến cuối cùng, giọng Thương Triệt mang theo chút tủi thân:

“Nguyễn Tranh, khó chịu lắm… Anh muốn ôm em… Muốn… muốn hôn em.”

Mãi lâu sau, ta mới thất thểu rời đi.

Tôi trằn trọc cả đêm không ngủ.

Sáng hôm sau, tôi mở cửa với đôi mắt thâm quầng.

Trợ lý Tiểu Dương rất chu đáo, mang theo một bộ vest sạch sẽ, trên mặt là nụ chuyên nghiệp:

“Cô Nguyễn, đã phiền rồi.”

Tôi chỉ vào phòng khách.

Vừa xoay người định đi theo ta, sau lưng bỗng vang lên một giọng vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Trong trẻo, êm tai.

“Nguyễn Tranh, lâu quá không gặp.”

Tôi cứng đờ cả người.

Chu Thanh Mạt đã cắt tóc ngắn, trông càng thêm hoạt bát, đáng .

Diện mạo ta có chút thay đổi, có thể thấy dấu vết của việc chỉnh sửa.

Nhưng không lộ liễu, vẫn rất xinh đẹp.

Giống như một cuộc hội ngộ giữa những người cũ lâu ngày.

Cô ta dịu dàng, thân thiện.

Nhưng tôi lại như một con nhím dựng gai.

Không khí căng thẳng bị cắt ngang bởi một tiếng kêu đau đớn.

Tiểu Dương hét lên đầy thống khổ.

Thương Triệt khoác bộ đồ ướt sũng, quần áo xộc xệch.

Vừa gấp gáp chạy đến bên tôi vừa cuống quýt gọi:

“Vợ ơi!”

Nhưng vừa đứng cạnh tôi, ta lại xịu mặt xuống, cúi đầu, giọng điệu rụt rè:

“Nguyễn Tranh, buổi sáng tốt lành…”

Chu Thanh Mạt nhanh chóng lên tiếng, dịu dàng :

“A Triệt, quần áo lộn xộn rồi.”

Vừa , ta vừa đưa tay giúp Thương Triệt chỉnh lại thắt lưng.

Nhưng ngón tay trắng nõn của ta vừa chạm vào khóa, Thương Triệt đã như chim sợ cành cong, lập tức muốn trốn ra sau lưng tôi.

Tôi khẽ nghiêng người né tránh.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...