8.
Vừa ra đến cửa, đã thấy Hứa Giai Giai đứng đó, chẳng rõ ta đã đứng bao lâu rồi.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp ta ngoài đời, so với ảnh thì đúng là mảnh mai và yếu đuối hơn.
Đường nét khuôn mặt rất tinh tế, thậm chí có vài phần giống tôi.
À không, trong mắt Tiền Tư Thần thì chắc là tôi giống ta mới đúng.
Tôi không hề muốn có bất cứ liên quan nào đến người phụ nữ này, định quay đầu rời đi.
Nhưng Hứa Giai Giai lại dịu dàng gọi tôi lại từ phía sau: “Chị Trình Trình? Đúng là chị rồi.”
Tôi dáng vẻ yếu đuối, thuần khiết không tranh giành của ta, chợt hiểu vì sao Tiền Tư Thần mãi không quên người này.
Thấy tôi im lặng, ta lại lên tiếng: “Tôi thật sự không ngờ chị lại đến, cảm ơn chị nhiều lắm. Tôi mới về Bắc Kinh, chỗ nào cũng lạ lẫm, lúc đó hoảng quá mới gọi chị, không phiền chị chứ?”
Tôi không muốn diễn cùng ta: “Không sao, người không sao là . Tôi đi trước.”
Nhưng Hứa Giai Giai bất ngờ bước nhanh lên chắn trước mặt tôi: “Chị ơi, thật ra có chuyện này… chị có thể cho em vài phút không?”
Hừ, tôi biết ngay ta gọi tôi tới là có mục đích.
“Chuyện gì thế?” Tôi nhếch môi nở một nụ .
“Là thế này, lúc Tư Thần ly hôn với chị không phải đã để lại toàn bộ tài sản cho chị rồi sao? Giờ công ty đang gặp khó khăn, chị cũng biết tính ấy, chắc chắn không dám mở miệng nhờ chị… chị có thể giúp không? Dù sao Gia Ức cũng là tâm huyết chung của hai người mà.”
Tôi vẻ mặt đầy toan tính của ta mà cảm thấy buồn .
Thì ra là nhắm đến tài sản của tôi.
Định ăn tươi nuốt sống đến tận xương cơ đấy.
Cũng đúng thôi, Tiền Tư Thần lúc ly hôn để lại hết tài sản cho tôi, chỉ giữ lại công ty.
Trong mắt ta, công ty là “con gà đẻ trứng vàng”, còn tài sản kia chỉ là thứ dùng để trao đổi.
Hồi trước tôi và Tiền Tư Thần phân công rất rõ ràng, ta phụ trách bản quyền nội dung và phát hành phim, còn tôi phụ trách mảng quản lý nghệ sĩ và tài chính.
Nên ta hoàn toàn không biết, để vận hành công ty cần một lượng tiền mặt khổng lồ.
Mất đi nguồn tiền mặt, công ty chẳng khác gì dòng nước cạn nguồn — tất yếu sẽ cạn kiệt, khó mà duy trì .
Tình hình công ty đã đáng lo, mà Tiền Tư Thần còn phải chật vật để lo nổi mức chi tiêu cao ngất của Hứa Giai Giai.
Cô ta mà chịu đựng nổi mới là lạ.
9.
Tôi Hứa Giai Giai đứng đối diện, dáng vẻ nhún nhường cầu xin, liền cũng nhẹ nhàng đáp lại bằng giọng yếu đuối đáng thương: “Cô cũng biết công ty là tôi và Tiền Tư Thần cùng nhau gầy dựng đến tận hôm nay đúng không? Giờ cả công ty tôi đều nhường cho hai người rồi, còn muốn tôi gì nữa đây?”
Thấy tôi tỏ ra tủi thân, Hứa Giai Giai càng hạ thấp giọng: “Chị Trình Trình, Tư Thần đã để lại nhà, xe và hơn hai ba chục triệu tiền tiết kiệm cho chị rồi mà. Bọn em không tham đâu, chỉ cần chị cho tụi em 10 triệu là , phần còn lại chị giữ lấy nuôi con.”
Tôi Hứa Giai Giai, thật sự tò mò không hiểu sao ta có thể ra những lời đó mà mặt không đỏ, tim không run như ?
Tôi khẽ thở dài: “Cô Hứa, trước đây công ty chuẩn bị lên sàn, định giá đến hai ba trăm triệu, nghĩ chỗ tiền tôi cầm trong tay tính là gì chứ?”
Tôi dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Tôi biết từng học nhạc kịch ở nước ngoài, Tiền Tư Thần từng công ty này lập ra là để hoàn thành ước mơ sân khấu của , nên tôi không tranh chấp gì, thoải mái giao cả Gia Ức — nơi tôi đổ cả bốn năm thanh xuân — cho hai người. Nghe … là công ty đang gặp chuyện rồi à?”
Nghe tôi hỏi, Hứa Giai Giai từ tốn trả lời: “Chị cũng biết, công ty chỗ nào cũng cần tiền. Dù sao Tư Thần cũng là bố đứa bé, chị giúp ấy một chút cũng là hợp hợp lý mà.”
Vừa ta vừa móc từ túi ra một tờ giấy: “Đây là số tài khoản, chị chuyển vào đây là .”
Ha, Hứa Giai Giai đúng là tính toán khéo thật. Ngay cả tài khoản cũng chuẩn bị sẵn rồi.
Rốt cuộc là tiền dùng để duy trì công ty, hay là chảy thẳng vào túi riêng của ta, trong lòng ta hiểu rõ hơn ai hết.
Tôi ta, thở dài liên tục: “Thật ra tôi cũng muốn giúp hai người, không khéo lắm, toàn bộ tiền tôi đã đầu tư vào quỹ tín thác rồi, hiện tại chẳng còn dư dả gì cả.”
Tôi ra vẻ áy náy ta: “Tôi còn khoảng ba, năm chục triệu… à không, ba, năm chục nghìn, nếu hai người cần gấp thì cứ cầm tạm, khỏi cần trả cũng .”
Hứa Giai Giai trố mắt như muốn rớt ra ngoài: “Chị… chị đừng nữa chứ.”
Bạn thấy sao?