Rồi cúi xuống hôn lên trán tôi.
Sau đó quay sang con trai bên cạnh: “Con trai đúng là giống y đúc.”
Tôi ta mà chỉ thấy ghê tởm.
Tất cả những cảm dồn nén bấy lâu cuối cùng cũng bùng nổ vào khoảnh khắc đó.
Nước mắt tôi không ngừng tuôn xuống, nhỏ từng giọt lên chăn, khiến Tiền Tư Thần giật mình hoảng hốt.
Tôi vừa nức nở vừa : “Tư Thần, mấy ngày qua đã ở đâu? Anh có biết em sinh hơn mười tiếng, suýt chút nữa chết trên bàn mổ không? Anh từng em và con là điều quan trọng nhất với … sao lúc em cần nhất, lại không ở bên cạnh?”
Tôi đến mức không thốt nên lời, lại cố khóc to hơn.
Tôi muốn diễn vở kịch này cho Tiền Tư Thần xem.
Chỉ có như , mới khiến ta cảm thấy áy náy từ tận đáy lòng.
Tôi vốn đã yếu, giờ lại khóc đến tím tái cả mặt: “Tư Thần, em không thể ngăn người khác. Nếu thấy em là người thừa, em có thể không vợ nữa. Nhưng… ít nhất… có thể chia một chút thương của cho em và con không? Dù chỉ một chút thôi cũng …”
Tiền Tư Thần nhíu mày, sắc mặt nghiêm lại: “Xin lỗi em, Trình Trình, là có lỗi với em.”
Tôi quay đầu lau khô nước mắt, cố gắng nặn ra một nụ : “Đừng xin lỗi. Anh là chồng em, là cha của con em… và là người em nhất.”
Nói câu đó mà tôi muốn nôn luôn tại chỗ, với Tiền Tư Thần thì lại cực kỳ hiệu quả.
6.
Từ hôm đó, Tiền Tư Thần bắt đầu thường xuyên đến thăm tôi và con, ra vẻ một người cha tốt.
Nhưng mỗi lần ta đến, tôi lại khóc.
Tôi khóc mình đã vất vả thế nào, khóc mình đã cùng vượt qua bao gian khó dựng công ty, khóc vì tôi đến mức nào.
Vì tôi biết, với tính cách của ta, ta sẽ nhanh chóng thấy phiền, rồi sẽ càng thêm nhớ đến “bạch nguyệt quang” của mình dịu dàng biết mấy.
Cũng đồng nghĩa, ngày ta chủ đòi ly hôn sẽ đến gần hơn.
Còn những lời tôi cứ như đang thao túng tâm lý ta .
Để sau này khi nhắc đến chuyện ly hôn, ta sẽ thấy áy náy nhiều hơn, và chịu bồi thường cho tôi nhiều hơn.
Nhưng Tiền Tư Thần không biết, suốt những tháng này, tôi đều biết rõ mọi lần ta gặp lại “ánh trăng trắng” của mình.
Kể từ lúc biết sự tồn tại của Hứa Giai Giai, tôi đã thám tử tư.
Mỗi lần máy bay của Hứa Giai Giai đáp xuống, tôi đều nắm rõ ràng.
Cuối cùng, sau khi tôi khóc suốt 40 ngày, Tiền Tư Thần cũng nổ tung.
Anh ta gào lên với tôi: “Trình Trình, em có thấy phiền không? Ngày nào cũng là mấy lời đó! Em không chán à? Anh nghe muốn nổ đầu rồi! Trước đây sao không phát hiện ra em lại phiền phức như thế? Em cả cái bệnh viện xem, có ai như em không? Em chẳng khác gì một con đàn bà chanh chua cả!”
Tôi là đàn bà chanh chua? Là người phiền phức?
Tôi cố kìm nén lửa giận trong lòng, thấp giọng hỏi: “Vậy… muốn sao?”
Tiền Tư Thần im lặng thật lâu, rồi cuối cùng : “Ly hôn đi, mai mang đơn đến.”
Nói xong, ta quay người bỏ đi khỏi phòng bệnh, sải bước như trốn chạy.
Nhưng Tiền Tư Thần không hề biết…
Tôi đã sớm quyết định sẽ ly hôn với ta rồi.
Vì… ta vốn dĩ cũng chẳng sống bao lâu nữa đâu.
7
Dòng suy nghĩ của tôi rút khỏi quá khứ, bắt đầu ngẫm lại mục đích thật sự đằng sau cuộc gọi của Hứa Giai Giai.
Rõ ràng có bác sĩ lo mọi việc, sao ta vẫn phải gọi cho tôi?
Đã ly hôn hơn nửa năm, nước sông không phạm nước giếng, sao giờ lại nhớ đến tôi?
Tôi trang điểm chỉn chu, chăm chút cho bản thân một lượt, rồi gọi cho trợ lý của Tiền Tư Thần: “Nghe tổng Tiền bị tai nạn xe? Nặng lắm không, đang nằm ở bệnh viện nào thế?”
Cô trợ lý có vẻ bất ngờ vì sự “quan tâm” của tôi, khựng lại một chút rồi trả lời: “Ở bệnh viện số 3, chị định đến à?”
“Ừ ừ, Hứa gọi tôi bảo cần truyền máu, tôi nghĩ thôi thì việc tốt một phen, dù sao cũng từng là vợ chồng, vẫn còn chút nghĩa mà.”
Đầu dây bên kia như thở phào: “Dạ vâng chị, tổng Tiền ở phòng 302, chị có cần em báo trước cho ấy không?”
“Không cần.” Nói rồi tôi dứt khoát cúp máy.
Tôi phải xem cho rõ Hứa Giai Giai rốt cuộc đang giở trò gì.
Vào phòng 302, trong phòng chỉ có mình Tiền Tư Thần đang nằm yên trên giường.
Đầu ta quấn băng, ngoài ra không thấy vết thương nào đáng kể.
Anh ta cứ chằm chằm ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không để ý tôi đã vào.
Tôi khẽ gõ cửa trong phòng.
Tiền Tư Thần quay đầu lại, vừa thấy tôi liền trợn tròn mắt: “Trình Trình? Sao em lại tới đây?”
Tôi mỉm dịu dàng: “Cô Hứa vừa gọi cho tôi, bị tai nạn, cần truyền máu nên tôi qua xem sao.”
Trong ánh mắt u ám của ta thoáng lóe lên một tia sáng, chớp mắt đã biến mất: “Cảm ơn em quan tâm, không sao.”
“Sao không thấy Hứa?”
“Chắc đi đóng viện phí rồi.”
“Ồ, không sao thì tôi về đây.” Nói xong, tôi quay người bước đi.
“Em dọn đi đâu rồi? Anh tìm mãi mà không thấy em.”
Tôi ngoảnh đầu lại, mỉm ta: “Tìm tôi gì?”
Anh ta lập tức né tránh ánh mắt tôi: “Anh… muốn gặp con.”
Khi trước tôi sẽ không ngăn ta gặp con chỉ là chiêu giữ chân, để ta áy náy mà chủ đề nghị ly hôn.
Giờ lại muốn gặp con?
Tôi không trả lời, quay lưng bước khỏi phòng bệnh.
Bạn thấy sao?