3.
Tôi và Tiền Tư Thần quen nhau qua mai mối.
Lúc ấy tôi 26 tuổi, gia đình bắt đầu giục cưới, mà trong số các đối tượng giới thiệu, Tiền Tư Thần là người ưu tú nhất.
Anh ta nho nhã, vóc dáng cao ráo, là thạc sĩ tốt nghiệp trường danh tiếng, hành xử vô cùng lịch thiệp.
Tôi hỏi ta: “Đây là mối thứ mấy của rồi?”
Anh ta trông có vẻ ngại ngùng, cúi đầu : “Nói thật thì… đây là lần đầu tiên tôi .”
“Lần đầu tiên?”
Tiền Tư Thần đôi mắt tròn xoe của tôi: “Khó tin sao?”
Sau đó, ta bắt đầu theo đuổi tôi rất cuồng nhiệt.
Quả thật, Tiền Tư Thần không dối.
Chỉ là… ta không cho tôi biết, trong lòng ta từ lâu đã có một “bạch nguyệt quang” — người con mà ta thầm đơn phương.
Sau khi kết hôn, tôi cùng ta dựng một công ty giải trí từ hai bàn tay trắng.
Mấy năm nay, công ty ký hợp đồng với vài nghệ sĩ trẻ, dần dần cũng có chút tiếng tăm.
Khi đăng ký thành lập công ty, tôi hỏi Tiền Tư Thần: “Đặt tên công ty là gì thì nhỉ?”
Anh ta gần như không cần suy nghĩ: “Gọi là Gia Ức Media đi.”
Mãi đến ba năm sau khi cưới, tôi mới biết nguồn gốc cái tên ấy.
Hôm đó, ta say khướt, tài xế phải cõng lên lầu.
Ba năm sống cùng ta, đó là lần đầu tiên tôi thấy uống nhiều đến .
Anh ta vừa nằm trên giường vừa lặp đi lặp lại: “Giai Giai, Giai Giai, nhớ em lắm…”
Giai Giai? Giai Giai là ai?
4.
Tôi đã nghĩ đến đủ mọi khả năng, và cũng chuẩn bị cho điều tệ nhất.
Suốt đêm hôm ấy, Tiền Tư Thần nôn mửa mấy lần, tôi đều ở bên chăm sóc.
Sáng hôm sau, ta mở mắt ra, thấy tôi gục ngủ bên giường, có vẻ cảm , đưa tay vuốt mặt tôi: “Cực cho em rồi, vợ à.”
Tôi mỉm : “Tối qua cứ lặp đi lặp lại cái tên Giai Giai. Giai Giai là ai ?”
Tiền Tư Thần không ngờ tôi lại hỏi thẳng như , lập tức ngồi bật dậy trên giường.
Một lúc sau, ta mới chậm rãi lên tiếng: “Anh và Giai Giai… không phải như em nghĩ đâu.”
“Vậy là như thế nào?” Tôi hỏi lại.
Anh ta châm một điếu thuốc: “Anh và Giai Giai là thanh mai trúc mã, mấy năm trước ấy đi du học. Nhưng em yên tâm, bọn chưa từng vượt quá giới hạn.”
Sự thất vọng như từ đỉnh đầu chảy xuống tận gót chân.
Tôi người đàn ông đã nằm cạnh mình suốt hơn ba năm qua lại thấy thật xa lạ.
Tôi bật lạnh lùng: “Cho nên mấy năm nay mỗi năm đều ‘công tác’ sang Anh, là để gặp ta?”
Tiền Tư Thần cúi đầu im lặng, rất lâu sau vẫn không gì.
Từ hôm đó, tôi và ta sống chung một mái nhà như hai người xa lạ.
Thế số phận lại biết trêu người, hai tháng sau khi đi khám sức khỏe định kỳ, tôi phát hiện mình đã có thai.
Vì đứa bé, tôi từng nghĩ sẽ cho ta một cơ hội.
Tôi không muốn con mình sinh ra đã thiếu vắng cha.
Khi thai bốn, năm tháng, tôi mang theo giấy khám thai đến gặp ta.
Tiền Tư Thần thấy, đôi mắt sáng rỡ lên: “Chuyện lớn sao em không sớm!”
“Anh quan tâm à?” Tôi hỏi ngược lại.
“Đương nhiên rồi!” Tiền Tư Thần mừng rỡ bế tôi lên: “Em và con là hai người quan trọng nhất đời .”
Tôi ta, nghĩ bụng: Anh ấy không phải người chồng tốt…
Nhưng có lẽ, ấy có thể là một người cha tạm ổn.
5
Hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn.
Tiền Tư Thần bỏ tiền tìm cho tôi bệnh viện tư tốt nhất, đến gần ngày sinh thì tôi hầu như phải nằm một chỗ trên giường suốt ngày.
Nhưng Tiền Tư Thần lại rất ít khi đến bệnh viện.
Anh ta luôn : “Em không ở công ty, mọi việc đều phải do xử lý, bận lắm, lúc nào rảnh sẽ đến thăm em.”
Ngày sinh nở, tôi suýt chút nữa là khó sinh, nằm trong phòng sinh hơn chục tiếng đồng hồ.
Nhưng Tiền Tư Thần vẫn không hề xuất hiện.
Tôi kiệt sức nằm trên giường bệnh, bên cạnh là trợ lý của Tiền Tư Thần: “Chị ơi, vất vả rồi, chúc mừng chị mẹ tròn con vuông.”
Tôi nhạt với ấy: “Tổng giám đốc Tiền đâu?”
Cô ấy gãi đầu có chút lúng túng: “Anh ấy bảo hôm nay có khách hàng quan trọng đến nên đi đón ở sân bay rồi. Đợi ấy xong việc sẽ đến thăm chị.”
Tất cả khách hàng quan trọng của công ty, tôi đều biết.
Tôi ngẩng đầu ấy: “Khách hàng quan trọng gì mà quan trọng hơn cả việc vợ sinh con à?”
Cô trợ lý bắt đầu ấp úng: “Cụ thể thì ấy không rõ… Chị vừa sinh xong, vẫn còn yếu, hay là nghỉ ngơi một chút đi ạ.”
Tôi trước mặt, trông như mới tốt nghiệp đại học, không muốn khó ấy nữa: “Ừ.”
Đến ngày thứ ba sau sinh, tôi mới thấy mặt Tiền Tư Thần.
Anh ta mang một bó hoa rất lớn, đưa đến trước mặt tôi: “Vợ à, em vất vả rồi.”
Bạn thấy sao?