11.
Mụ già chết tiệt, lúc này rồi mà bà ta vẫn vu oan cho em ấy.
Cứ như mọi quy định pháp luật trên thế giới này đều do bà ta quyết định .
Tôi duỗi chân ra, hung hăng đá mạnh vào lưng bà ta.
Thím Chương không kịp phòng bị, ngã vào đống sầu riêng trước mặt.
Bởi vì lực quá lớn, lập tức máu tươi đầm đìa, bà ta đau đến mức gào khóc thảm thiết:
"Ôi! Giet người! Giet người!”
Thấy mụ già muốn đứng dậy, tôi nhấc chân rồi giẫm lên lưng thím Chương.
Âm thầm dùng sức, để cho cả người bà ta tiếp gần hơn với sầu riêng.
Tôi vui sướng khuôn mặt đầm đìa máu dưới chân, với giọng tàn nhẫn: "Đừng lo lắng, tôi sẽ không gietbà luôn bây giờ, cứ đợi mọi người đến đầy đủ đi.”
Cùng lúc đó, từ phòng trong cùng truyền đến giọng của một trẻ: "Mẹ! Có chuyện gì ?"
Ả vừa hỏi, vừa đi về phía này.
Tôi khống chế sức lực, mạnh vào thái dương thím Chương khiến bà ta bất tỉnh.
Tiếp tục cầm một cái gậy khác, chỉ vào con của thím Chương.
Trần Nhã núp ở góc tường nhà kho, nơm nớp lo sợ ngăn tôi lại:
“Anh An! Rốt cuộc muốn gì? Chương Tuyết có thể vô tội!”
Chương Tuyết, cũng chính là con của thím Chương.
Không có tội?
Nhưng em tôi cũng vô tội mà.
Cha mẹ tôi mất sớm, tôi và em sống nương tựa vào nhau từ nhỏ.
Để kiếm sống, tôi đã bỏ học từ sớm, bởi vì có chút thiên phú quyền , mà gia nhập vòng luẩn quẩn này.
Sau đó bởi vì đồng đội năng lỗ mãng với em tôi, bị tôi nghe , tôi đánh gãy một chân của gã.
Tuy nhiên, không phải ai trên thế giới này cũng giống như tôi và em , những người không nơi nương tựa và không có người che chở.
Bối cảnh trong nhà đồng đội gãy chân khá tốt, đã nhanh chóng kiện tụng đưa tôi vào tù.
Nửa năm sau tôi ra tù, tôi chỉ biết đánh quyền , không có cách nào khác, bị ép phải đi chợ đen thi đấu ngầm.
Bởi vì tiểu khu Phương Hoa gần với trường trung học em sắp học, tôi dựa vào việc đánh ở thế giới ngầm, tích góp không ít tiền, bốn năm trước đã mua nhà ở đây.
Mà cửa hàng hoa quả của thím Chương mở ngay trước cửa tiểu khu.
Do tính chất công việc nên tôi ở tiểu khu Phương Hoa giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, thời gian ở chung với em có thể đếm trên đầu ngón tay.
Ngày lễ ngày tết về nhà thăm em một chút, có lẽ bị người ta thấy, khiến người khác suy nghĩ linh tinh, đồng thời cũng trở thành lưỡi dao sắc bén để thím Chương tổn thương em .
12.
"Mẹ, mẹ đang gì ?"
Giọng Chương Tuyết càng lúc càng gần, ả sắp đi tới cửa nhà kho.
Tôi cầm gậy gỗ chờ ở góc lối rẽ.
Nhưng đúng lúc này, Trần Nhã lại liều mạng hét lớn với Chương Tuyết: "Chạy mau! Có nguy hiểm!”
Mắt thấy con vịt nấu chín sắp bay, tôi thẹn quá hóa giận một gậy đánh ngất Trần Nhã, lại tiến lên kéo tóc Chương Tuyết, kéo con ả đang chạy trốn quay trở về, thuận tiện đánh một gậy.
Sau đó trói hai người lại, đặt chung với thím Chương.
Ngay lúc đang hưng phấn kể chuyện, giọng lạnh lùng bình tĩnh của đội trưởng Chương kéo tôi tỉnh lại từ hồi ức:
“Cậu bản thân dùng gậy đánh ngất Trần Nhã và Chương Tuyết?”
Tôi ngẩn người, mím môi gật đầu.
Đội trưởng Lý đăm chiêu tôi chằm chằm, trong con ngươi đen kịt mang theo sự nhạy bén thấu tất cả.
"Nhưng mà, đường đường là Quyền vương, theo thói quen phải dùng nắm chứ, tại sao cậu lại đột nhiên dùng gậy gỗ?"
“Hơn nữa, dấu vân tay của cậu có ở khắp mọi nơi, không có trên cây gậy.”
Tôi nuốt nước miếng, bình tĩnh : “Có lẽ mấy người tìm nhầm gậy rồi.”
Đội trưởng Lý gật đầu, ra hiệu cho tôi tiếp tục.
Sau khi trói ba người phụ nữ lại, tôi treo tấm biển “Đóng cửa” bên ngoài cửa tiệm, rồi khóa trái cửa ra vào cùng cửa sổ lại.
Nếu có người đến, có thể đi vòng qua cánh cửa nhỏ phía sau, cánh cửa này thường dùng để vận chuyển hàng hóa.
Tôi lấy mấy miếng xốp trong hộp đóng gói trái cây xuống, chặn khe hở ở các cửa, tiến hành cách âm vật lý
Về phần nhà kho này, tôi quanh một vòng, cảm thấy đây là nơi thích hợp để gietngười và chặt xác nhất.
Không cần phải lo lắng về âm thanh phát ra.
Bạn thấy sao?