Cuộc Thảm Sát Ở [...] – Chương 10

19.

Ánh sáng chói mắt kéo tôi trở lại hiện thực.

Tôi gật đầu: “Đúng , không chỉ con ả, mà còn có mẹ, bố, ông nội của nó nữa.”

Đội trưởng Lý bản báo cáo khám nghiệm tử thi trong tay rồi ngước tôi:

"Nhưng tại sao cậu lại muốn gietChương Đại Huy và ông nội Chương?"

Tôi khẩy, hai người cảnh sát trước mặt:

"Chả nhẽ mấy người nghĩ rằng cái loại đàn ông dùng bàn tay dơ bẩn chạm vào em tôi mà vẫn có thể sống sót à?”

“Con cái mất dạy thì thằng cha có lỗi, tất cả bọn họ đều đáng chết.”

Chuyện đến nước này, tôi đều đã rõ ràng.

Tôi đã tra tấn và thẩm vấn bốn người nhà họ Chương từ sáng sớm ngày 5 tháng 8 đến đêm ngày 6 tháng 8.

Đến đầu giờ tối, tôi đã không còn hứng thú tra tấn bọn họ nữa, chuyển qua đánh chết bốn người nhà họ Chương.

Sau đó lại dùng những dụng cụ đã chuẩn bị trước để phanh thây lũ đấy thành từng miếng, từ trong kho lấy ra 26 giỏ trái cây tinh xảo, đem bọn họ từng khối từng khối xếp vào.

Đội trưởng Lý thấy tôi nhận tội, đột nhiên ném tờ giấy trong tay về phía tôi, tức giận quát lớn: "Vậy còn một người nữa, Trần Nhã đâu?

Họ gấp lắm rồi.

Ngày hôm đó có tổng năm người bị tôi bắt nhốt vào kho hàng trái cây, bây giờ chỉ còn lại bộ phận cơ thể của bốn người.

Tôi cúi đầu lớn, tiếng càng lúc càng điên cuồng, cho đến khi nước mắt trào ra.

“Mấy người nghĩ tôi sẽ tha cho ta sao? Cái loại xấu xa vô liêm sỉ đã bỏ rơi em tôi và bỏ chạy một mình cũng xứng tôi tha thứ à?”

Đội trưởng Lý quan sát tôi hồi lâu, bỗng nhiên cùng cảnh sát Tiểu Trần đứng lên đi ra khỏi phòng thẩm vấn.

Cửa không đóng chặt, tôi nghe thấy ông ta phẫn nộ dặn dò mọi người: "Đi hồ nhân tạo, đào ba thước đất!"

20.

Tôi ngồi một mình trong phòng thẩm vấn rất lâu.

Trong lòng hơi có chút khẩn trương, vẫn ép buộc chính mình bình tĩnh lại, yên tĩnh chờ đợi kết cục cuối cùng.

Ước chừng nửa ngày trôi qua, bên ngoài trời chắc đã tối rồi, tôi nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ ngoài phòng thẩm vấn.

Đội trưởng Lý đã trở lại.

Ông ta gần như tức giận đẩy cửa phòng thẩm vấn ra, sắc mặt tái mét.

Nhìn thấy ông ta như , tôi bình tĩnh không gì, lặng lẽ chờ người trước.

"Chu An, chúng tôi đã tìm Trần Nhã."

Tôi nín thở, chờ đợi câu tiếp theo.

“Cô ấy bị treo ngược ở một góc khuất của hồ nhân tạo. Nếu chúng tôi đến muộn tầm mười phút nữa, nước dâng cao sẽ tràn vào miệng và mũi ấy”.

"Sau khi cấp cứu khẩn cấp, ấy tỉnh dậy trong bệnh viện."

“Là người sống sót duy nhất, ấy đã xác định là hung thủ của mọi chuyện.”

Thật may mắn, mọi chuyện đã diễn ra đúng như tôi dự tính.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhạt: “Sau khi gietchết bốn người nhà họ Chương, tôi di chuyển Trần Nhã từ cửa sau lên xe, đưa ta đến hồ nhân tạo qua một con đường nhỏ. Là tôi treo ngược ta ở góc chết bên hồ, em tôi chịu khổ như , ta cũng phải tự mình nếm thử mới ."

"Tôi nhận tội."

21.

[Ngoại truyện Đội trưởng Lý] 

Vào ngày thứ hai sau khi tuyên án, đội trưởng Lý cau mày vụ án sắp xếp bảng đen.

"Lão đại, vụ án này đã kết thúc, Chu An bị phán tử hình, chúng ta cuối cùng có thể thoải mái một chút.”

Đội trưởng Lý cầm ảnh chụp hiện trường vụ án, bày tới bày lui, không gì.

Cảnh sát Tiểu Trần khó hiểu hỏi: "Lão đại, hình như ngài không hài lòng lắm với kết quả này?"

Nó không nên như .

Thảm án diệt môn của gia đình họ Chương có thể coi là vụ án lớn Đội Cảnh sát Hình sự Hồng Kông giải quyết nhanh nhất.

Chỉ mất một ngày để tất cả các bằng chứng và mốc thời gian khớp nhau, nghi phạm đã tự thú.

Tuy nhiên, mi tâm của đội trưởng Lý cứ giật liên hồi.

Ngay từ đầu ông ta đã cảm thấy có gì đó không ổn lại không thể chỉ ra .

Đội trưởng Lý tự hỏi: "Các vết cắt trên bốn thi thể đặc biệt lộn xộn. Điều này có nghĩa là gì?"

Cảnh sát Tiểu Trần mơ hồ sờ sờ đầu: "Có ý gì? Có nghĩa là con dao dùng để phân xác bị cùn. Lão đại, không phải chúng ta đã tra xét điểm đáng ngờ này nhiều lần rồi sao?”

"Hơn nữa, bản thân Chu An cũng thừa nhận rằng hắn muốn tra tấn kẻ thù, cố ý dùng dao cùn gietngười, chuyên gia tâm lý của chúng ta cũng đã kiểm tra đánh giá, hắn không dối, rất phù hợp với logic gietngười."

Trong ảnh, trên mép dao còn sót lại vết máu, như đang lên điều gì đó.

Cố dùng dao cùn xẻ thịt, vết cắt không hoàn chỉnh mới thực sự là đau đớn nhất.

Đội trưởng Lý bướng bỉnh lắc đầu: "Không, nếu chúng ta thay đổi suy nghĩ thì sao?"

Thay đổi sang một phán đoán táo bạo và đáng kinh ngạc hơn.

Trước đây ông ta đã từng đề cập qua suy nghĩ này với cấp trên, cấp trên chỉ nghĩ rằng ông bị mắc kẹt trong vụ án diệt môn khủng khiếp này, thậm chí khuyên ông mau chóng buông xuống.

"Có lẽ còn có một khả năng khác. Sức lực của người phanh thây không mạnh lắm."

“Hay cách khác, thủ phạm thực sự đã gietvà phân xác thi thể là một phụ nữ.”

“Từ đầu đến cuối, Chu An đã luôn che giấu và bảo vệ ấy.”

Chỉ có như , những điểm đáng ngờ kia mới có thể giải thích .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...