“Bác sĩ Lương đó, chẳng phải ấy thích sao?” Tôi lấy hết can đảm .
“…” Anh ấy sững người, im lặng một lúc lâu mới đáp, “Cô ấy thích tôi thì liên quan gì? Tôi không có cảm giác với ấy.”
Tôi không hiểu tại sao, nghe ấy không có cảm giác với bác sĩ Lương, tôi bất chợt thấy nhẹ nhõm.
“Vậy có cảm giác với ai?” Vừa hỏi xong tôi đã thấy mình thật liều lĩnh, dám hỏi một câu như .
Anh ấy cũng có vẻ bất ngờ, cuối cùng chỉ nghiêm mặt , “Với người nào dám đến trêu chọc tôi khi tôi đang sốt cao.”
Lại nữa!!! Anh ấy lại nhắc đến chuyện xấu hổ của tôi đêm đó!
Tôi cảm thấy trong chuyện “thả thính”, tôi mãi mãi không phải đối thủ của .
Thế là tôi đành im lặng.
“…” Thấy tôi không gì, ấy dịu lại, nhẹ nhàng xoa đầu tôi, thở dài, “Sao lại không nghe lời như ?”
“Tôi đâu phải thú cưng của , sao phải nghe lời.” Tôi nhỏ giọng phản bác.
Anh ấy ngẩn người, rồi đột nhiên bật .
“Đêm qua tôi không kịp xem điện thoại.” Anh hạ giọng giải thích, “Lo cho bệnh nhân đến 3 giờ sáng, vừa điện thoại đã thấy tin nhắn của em, em biết tôi cảm thấy thế nào không?”
Sao ấy cứ phải thức khuya, cứ việc đến kiệt sức như ?
Bất chợt, tôi thấy mình đúng là hơi quá đáng.
“Cảm thấy thế nào?” Tôi nhỏ giọng hỏi.
Anh ấy tôi một cái, rồi đột nhiên cúi mặt lại gần.
Tôi cứ tưởng ấy sắp hôn tôi, tay nắm chặt lại vì căng thẳng, lại nghiêng qua bên, áp sát vào tai tôi và hạ giọng : “Nghề bác sĩ này khá tốt, chỉ có điều khiến dễ mệt mỏi. Mấy năm việc, bỏ đi mấy lần rồi. Cuối cùng mới có một thỏ ngốc nhảy vào hố, suýt chút nữa lại bỏ chạy.”
Nói xong, ấy khẽ .
Tôi sững người, lời đầy ẩn ý của ấy khiến tim tôi đập rộn ràng.
Chưa kịp phản ứng, ấy lại nghiêng đầu định hôn tôi, tôi theo phản xạ tránh đi.
“Hừm…” Anh ấy khẽ liếm môi, nhẹ, “Không cho hôn à?”
“Tôi chưa đánh răng.” Tôi vừa ngủ dậy, nghĩ đến việc có thể thấy ghê khi hôn mình, tôi ngượng chín mặt.
“Là chưa đánh răng, hay không thích vì tôi hút thuốc?” Anh ấy hỏi tôi.
“Không phải… tôi thật sự chưa đánh.” Tôi đáp, giọng hơi run.
“Được thôi.”
Anh ấy bất ngờ dùng lực nhấc tôi lên khiến cả người tôi chới với.
“Anh gì ?” Tôi loạng choạng, buộc phải vòng tay ôm lấy cổ .
“Đánh răng.” Nói rồi bế tôi vào phòng tắm, hai người đứng cạnh nhau trong bầu không khí đầy ẩn ý, cùng nhau đánh răng.
Đánh xong, tôi định lẻn đi, lại bị giữ lại.
Anh ấy áp tôi vào cánh cửa, một tay ôm lấy đầu tôi, cúi xuống và đặt môi lên môi tôi.
Chắc ấy thích mùi kem đánh răng hương cam của tôi, vì sao đến khi lưỡi tôi tê dại rồi mà vẫn không chịu buông.
Cuối cùng, ấy vòng tay ôm eo tôi, ép tôi vào lòng và thở dốc.
“Anh… không muốn ly hôn à?” Tôi vô thức hỏi.
Anh ấy cứ thế tự ý hôn tôi, tỏ ra thân mật, lại chưa bao giờ rõ cảm , tôi cảm thấy trống rỗng, như không thể nắm bắt .
“…” Anh ấy lườm tôi, không trả lời thẳng câu hỏi, chỉ hơi thở gấp, tôi chằm chằm, “Có vẻ em muốn hôn thêm lần nữa hả?”
“Không!” Tôi đỏ mặt cúi đầu.
Sao ấy cứ như thể tôi những lời này là để đòi hôn chứ.
Dù hôn ấy khiến tim đập rộn ràng, thấy mọi thứ như ngừng lại, tôi cũng không phải kiểu người không biết xấu hổ.
“Không muốn thì đừng trêu tôi.” Anh ấy nắm eo tôi, véo nhẹ, “Em biết tôi đang phải kiềm chế khó chịu thế nào không?”
Tim tôi nhảy lên một nhịp.
Lúc hôn vừa rồi, ấy ôm tôi rất chặt, tôi không phải không nhận ra phản ứng của cơ thể .
Anh ra như thế khiến mặt tôi đỏ bừng, tưởng chừng có thể nhỏ nước.
“Anh đừng thế nữa…” Tôi ngượng ngùng muốn có một câu trả lời rõ ràng, “Tôi là kiểu người rất dễ suy nghĩ nhiều. Mẹ tôi bảo tôi quá ngốc, quá nghiêm túc, ai cũng nghĩ ngợi mãi. Nếu không thích tôi mà cứ , tôi sẽ thấy rối bời, băn khoăn cả ngày, không biết có ý gì, đang trêu tôi hay là…”
Nói đến đây, tôi không tiếp nữa.
Từ bé đến lớn, tôi đã là người quá nghiêm túc, và vì điều đó mà thường bị mọi người chê , bảo rằng tôi không biết .
Về sau, tôi học cách để những chuyện quan trọng một cách nhẹ nhàng hoặc chôn giấu, để không cảm thấy quá lạc lõng với mọi người.
Giống như cuộc hôn nhân vội vàng này.
Tôi đã suy nghĩ rất lâu. Sợ rằng Lục Niên thấy tôi là người quá khắt khe, lại sợ mình không thể bày tỏ rõ ràng.
Không phải tôi nhất quyết phải có , chỉ là đã kết hôn rồi thì tôi mong muốn sự nghiêm túc trong hôn nhân. Tôi không muốn vừa thân mật với tôi, vừa có những mối quan hệ mập mờ khác.
Dù không về nhà hàng ngày, tôi giả vờ như không để tâm, khi về, tâm trạng tôi vẫn vô thức tốt lên.
…
“Em ngốc thật.” Anh ấy cau mày, gõ nhẹ lên trán tôi, “Nếu tôi không thích em, cho dù cả đời chưa từng đụng đến phụ nữ, cũng không đến nỗi gặp em lần đầu đã mất kiểm soát.”
Tôi: ???
Ý là gì?
Lần đầu gặp tôi, đã thích rồi sao?
Có khả năng nào như thế không, hay đang bịa ra để trêu chọc tôi?
13
Sáng hôm đó, ấy lại kéo tôi lên giường, ôm tôi nằm cạnh một lúc.
Cả người ấy trông vô cùng mệt mỏi, bàn tay vẫn nắm chặt tay tôi, không chịu buông ra.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, lại bắt đầu chuyện một mình.
“Hôm đó ăn tối ở khách sạn, thấy em và nhóm sinh viên. Mọi người ồn ào, chỉ có em ngồi yên ở góc, từ cái đầu tiên đã ý đến em rồi. Lúc đó chỉ nghĩ, sao lại có một ngoan ngoãn và yên lặng như thế, nếu ở cạnh em, không ồn ào náo nhiệt, chắc hẳn sẽ thật yên bình.”
“Anh… lén em sao!” Tôi sững sờ.
Lúc đó tôi hoàn toàn không để ý đến sự hiện diện của .
Thật ra hôm đó tôi định thổ lộ với người mà tôi đã thầm thích bao năm, chưa kịp , cậu ấy đã dẫn đến.
Bao năm thầm cuối cùng chỉ kết thúc bằng một nỗi buồn thất đơn phương của riêng tôi.
Vì thế, tôi ngồi yên lặng không gì, dù lòng đắng chát vẫn phải cố gắng giữ nụ .
“Sau đó, thấy em bắt đầu uống rượu, rất ngạc nhiên khi thấy em uống nhiều như thế. Cuối cùng, em còn chạy vào phòng , vừa khóc vừa hôn , khiến em bằng con mắt khác.” Anh nheo mắt, kéo tôi sát vào, ôm chặt eo tôi, “Em đáng đến thế cơ à?”
Trời ạ…
Quá đáng xấu hổ, sao tôi lại lao đến hôn , còn vừa khóc vừa hôn, thật quá mất mặt.
“…Xin quên chuyện đó đi.” Tôi mặt nhăn nhó, chỉ muốn xóa đoạn ký ức này khỏi đầu.
“Không đời nào.” Anh khẽ cắn lên vành tai tôi, “Trừ khi lần tới để cũng vừa khóc vừa hôn em, có lẽ sẽ thay đổi ấn tượng.”
“…” Được rồi, tôi hiểu rồi, không thêm gì nữa.
Trước khi có thể thêm những lời tim tôi đập loạn, tôi đã nhanh chóng xuống giường.
“Anh ngủ thêm một lát đi, em đi mua ít đồ ăn, muốn ăn gì?” Tôi hỏi.
Anh nhắm mắt mỉm , “Muốn ăn tất cả.”
Thôi rồi.
Tôi không hỏi thêm, sửa soạn và ra ngoài mua đồ.
Thật kỳ lạ, dường như thật sự là phương thuốc tốt nhất. Đêm qua tôi vừa đau bụng, vừa đau lòng, ấy vừa đến, chỉ cần đôi câu đã khiến tôi quên hết mọi mệt mỏi.
Đúng là bác sĩ, bệnh gì cũng trị một cách dễ dàng.
Trên đường đi mua đồ, tâm trạng tôi phơi phới hẳn lên.
Bạn thấy sao?