Cuộc Sống Thứ Hai [...] – Chương 4

Đến lúc đó, tôi sẽ mời luật sư giỏi nhất, khiến mất hết tất cả những gì đang có.”

Kỷ Dư bám chặt vào khung cửa, ngu ngốc đến mức còn lấy Diệu Xuyên ra để đe dọa tôi.

“Không có tôi, Diệu Xuyên sẽ chẳng khác gì phế nhân!”

Tôi mỉm .

“Liên quan gì đến tôi?”

11

Dù ngoài miệng hung hăng, cuối cùng, Kỷ Dư vẫn không nỡ từ bỏ cuộc sống hiện tại.

Buổi tối, ta ngoan ngoãn đăng bài xin lỗi tôi trên mạng xã hội.

Ra ngoài gặp ba mẹ tôi, cũng bắt đầu biết chào hỏi lễ phép.

Dì Hứa và Diệp không thể chịu đựng kiểu sống này nữa.

Cuối cùng, họ quyết định mua một căn nhà gần đó, dọn ra ở riêng.

Nhờ công việc travel blogger, tôi trở thành một freelancer thực thụ.

Ngày nào cũng ra ngoài chơi với bè đến tối mới về.

Bạn tôi tôi thay đổi rồi.

“Trước đây cậu là kiểu introvert, sao bây giờ còn bận rộn hơn cả một đứa extrovert như tớ ?”

Tôi chỉ , không đáp.

Có lẽ vì kiếp trước, tôi đã sống như một kẻ ẩn dật, suốt ngày trốn trong nhà vì mất một bên mắt.

Kiếp này, tôi muốn bù lại tất cả những gì đã mất.

Không có Diệu Xuyên, cuộc sống của tôi trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết.

Tối hôm đó, khi trở về nhà, tôi bất ngờ thấy Diệu Xuyên ngồi trên băng ghế dài ngay trước cửa.

Anh ta gầy đi trông thấy, lặng lẽ ngồi đó như một bức tượng dưới ánh đèn đường.

Nghe thấy tôi chào tạm biệt bè, ta mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

“Là Thanh Nghiên sao?”

Tôi cau mày, bước đến gần.

“Anh gì ở đây?”

Diệu Xuyên siết chặt cây gậy dò đường trong tay.

Mãi đến khi tôi sắp hết kiên nhẫn, ta mới lấy từ túi áo ra một chiếc hộp trang sức.

Anh ta cẩn thận mở ra, để lộ một chiếc vòng ngọc bích tinh xảo.

“Thanh Nghiên, cái này… cái này là tặng em.”

Tôi bật .

Đây là bảo vật gia truyền của nhà họ Diệp.

Kiếp trước, đến tận khi chết, tôi cũng chưa từng nhận.

Vậy mà kiếp này, chính tay Diệu Xuyên lại chủ đưa nó cho tôi.

“Món này nên đưa cho vợ thì đúng hơn. Tôi không nhận đâu.”

Vừa nhắc đến Kỷ Dư, cảm của Diệu Xuyên bỗng chốc trở nên kích .

“Đừng nhắc đến ta!”

“Nếu không phải vì ta, mắt tôi sao lại ra nông nỗi này?”

Những lời này nghe thật quen.

Hình như kiếp trước, ta cũng đã từng với tôi y hệt thế này.

Đúng là bản chất đàn ông không bao giờ thay đổi.

Dù có chọn ai đi nữa, bọn họ vẫn luôn có cách đổ lỗi cho người khác, biến mình thành kẻ vô tội nhất.

Nhớ đến những gì đã xảy ra trong kiếp trước, tôi chẳng còn chút thiện cảm nào với ta.

“Anh rốt cuộc muốn gì?”

Diệu Xuyên trông đầy chán chường, im lặng một lúc rồi mới cất giọng khàn khàn.

“Thanh Nghiên, hối hận rồi.”

“Rõ ràng chúng ta là thanh mai trúc mã, vì sao lúc đó lại chọn Kỷ Dư chứ?”

“Anh biết em luôn có cảm với . Anh sai rồi.”

Tôi còn chưa kịp cắt ngang, đã thấy ta ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy hy vọng.

“Thanh Nghiên, em có thể cứu không?”

“Anh không thể chịu nổi thế giới tăm tối này nữa.”

Tôi sững người, rồi bật lạnh lùng.

“Anh điên rồi à?”

“Anh nghĩ mình là ai, mà bắt tôi phải cứu ?”

12

Diệu Xuyên từ từ đứng dậy, trên mặt chảy xuống hai hàng nước mắt.

Tôi ta chằm chằm, trong lòng càng thêm chán ghét.

Không thì cứ mặt dày đòi hỏi.

Kiếp trước tôi đúng là có vấn đề mới thích người như ta.

Tôi xoay người định rời đi, ta lại kích :

“Em sẽ cứu ! Em vốn đã định hiến giác mạc cho mà!”

Tôi khựng lại.

Sững sờ quay đầu, người đàn ông đứng dưới ánh đèn đường.

Thì ra… ta cũng đã sống lại.

Diệu Xuyên bước lên hai bước, giọng điệu hạ thấp, gần như là van xin.

“Xin em hãy cứu thêm một lần nữa.”

“Chẳng phải kiếp trước em đã từng hiến giác mạc cho sao? Tại sao bây giờ lại không muốn nữa?”

“Thanh Nghiên… chỉ cần em đồng ý, sẽ lập tức ly hôn với Kỷ Dư, quay về bên em không?”

“Sau này chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc. Anh thề sẽ em cả đời.”

Tôi bật nhạt.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó chê bai mắt tôi bị teo, dẫn tôi ra ngoài thì mất mặt?”

Diệu Xuyên sững lại, không kịp phản ứng.

Anh ta lẩm bẩm.

“Cái gì…?”

Tôi thẳng vào ta, từng chữ từng chữ nhấn mạnh.

“Anh còn nhớ những câu hỏi mà đã tìm trên AI không?”

“Làm sao để giác mạc của một người bị tổn thương?”

“Giúp tôi thiết kế một vụ tai nạn xe hoàn hảo.”

“Người chết vì ngộ độc khí CO có thể hiến giác mạc không?”

“Diệu Xuyên, chẳng phải từng thà một kẻ mù cả đời, cũng không muốn thấy tôi sao?”

“Kiếp này, đúng như mong muốn rồi. Anh nên vui mới phải.”

Diệu Xuyên sững sờ đứng yên tại chỗ, như thể bị sét đánh trúng, không thốt nên lời.

Tôi xoay người bước vào nhà, mặc kệ ta phía sau khóc lóc cầu xin tha thứ.

Khi đóng cửa lại, tôi còn nghe thấy tiếng ta vấp ngã.

Nhưng tôi không .

Kiếp này, tôi cũng không muốn thấy ta nữa.

Có lẽ vì những lời đó đã tôi trả lại nguyên vẹn, nên đêm đó tôi ngủ ngon hơn bao giờ hết.

Không ngờ, sáng hôm sau, tôi lại bị đánh thức bởi tiếng còi cảnh sát và tiếng khóc thảm thiết của dì Hứa.

13

Diệu Xuyên và Kỷ Dư đều đã chết.

Sáng nay, khi dì Hứa mang bữa sáng đến cho họ, vừa mở cửa đã bị mùi máu tanh xộc vào mũi.

Nhìn kỹ hơn, bà thấy Kỷ Dư nằm sõng soài trên cầu thang, cả người đẫm máu.

Tấm thảm trên cầu thang cũng đã nhuộm thành màu đỏ sẫm.

Cổ họng ta bị cắt đứt.

Còn Diệu Xuyên thì nằm trên giường, cả người cũng đầy máu lại trông vô cùng bình thản.

Khi phát hiện, khóe môi ta thậm chí còn hơi nhếch lên.

Ngoài vết cắt chí mạng trên cổ, trên người ta còn có bảy, tám vết đâm lớn nhỏ.

Dì Hứa và Diệp khóc đến ngất lên ngất xuống, sau đó mới gắng gượng đi đến đồn cảnh sát lấy lời khai.

“Cảnh sát, con trai tôi rõ ràng là bị sát !”

Sắc mặt cảnh sát trầm xuống, lấy ra hai chiếc điện thoại.

“Chúng tôi tìm thấy chúng ở bãi cỏ phía sau nhà. Đã xác nhận là của Diệu Xuyên và Kỷ Dư.”

“Chúng tôi cũng phát hiện một đoạn ghi âm trong điện thoại của Diệu Xuyên, có thể là lời trăn trối. Mời mọi người nghe qua.”

Giọng khàn khàn của Diệu Xuyên vang lên.

“Ba, mẹ, xin lỗi. Con chỉ có thể lời tạm biệt theo cách này. Con không còn mặt mũi nào để đối diện với ba mẹ nữa.”

“Kỷ Dư ngoại . Tối hôm trước, ta dẫn gã đàn ông đó về nhà.”

“Bọn họ nghĩ con không thấy, nên đã ngay tại phòng ngủ của con mà… ”

Giọng ta bắt đầu run rẩy.

“Con không thể chịu đựng cuộc sống như thế này nữa. Chỉ tiếc rằng đến tận bây giờ con mới nhận ra bộ mặt thật của Kỷ Dư!”

“Cô ta cưới con chỉ vì tiền!”

“Con đối xử tốt với ta như , ta lại đáp lại con bằng cách này!”

“Nếu không phải vì ta, có lẽ con đã không bị mù. Dù có mù, con vẫn có thể đợi người khác hiến giác mạc cho mình…”

“Là con không biết trân trọng, con đàn bà đó cũng đáng chết!”

“Con đã nghĩ đến chuyện ly hôn, con không cam tâm để ta chia một nửa tài sản của nhà mình. Con sợ ba mẹ sẽ phải sống khổ cực.”

“Giết ta xong, con cũng sẽ tự sát.”

“Ba mẹ, xin lỗi. Con đã mất mặt gia đình mình.”

“Thanh Nghiên… Em có ở đó không? Anh xin lỗi. Hy vọng kiếp sau chúng ta có thể gặp lại.”

Nghe xong, ba mẹ tôi và gia đình Diệu Xuyên đều đau đớn đến tột cùng.

Cảnh sát cũng không khỏi thở dài.

“Theo kết quả giám định pháp y, vết thương trên người Diệu Xuyên có khả năng là do Kỷ Dư giãy giụa phản kháng mà ra.”

“Cô ta cố bò lên cầu thang, có lẽ là vì phát hiện điện thoại bị mất, muốn chạy ra ngoài cầu cứu. Nhưng cuối cùng lại mất máu quá nhiều mà chết.”

Tôi cúi đầu, lòng đầy cảm lẫn lộn.

Người đáng thương nhất vẫn là dì Hứa và Diệp.

Còn về Diệu Xuyên…

Anh ta hy vọng kiếp sau chúng tôi sẽ gặp lại nhau.

Nhưng tôi lại hy vọng rằng, suốt cả đời này, mãi mãi cũng không bao giờ phải gặp lại ta nữa.

14

Sau khi lo liệu xong hậu sự cho Diệu Xuyên, dì Hứa và Diệp hoàn toàn gục ngã.

Chỉ trong một đêm, cả hai đã bạc trắng tóc.

Dù sao thì, ta cũng là người tôi từng thầm suốt mười năm.

Ngay cả khi có người chăm sóc, tôi vẫn không yên tâm.

Đợi khi sức khỏe của dì Hứa khá hơn một chút, tôi cũng đến thăm bà.

Vừa thấy tôi, dì Hứa đã nước mắt lưng tròng.

“Đứa trẻ ngoan, là do Diệu Xuyên không có phúc phận.”

Tôi không muốn nghe bất cứ điều gì liên quan đến ta nữa.

, tôi giúp dì Hứa lau nước mắt rồi nhanh chóng chuyển chủ đề.

“Dì và phải nghỉ ngơi thật tốt, mau chóng hồi phục sức khỏe.”

“Lần sau con đi du lịch, hay là dẫn hai người đi cùng nhé? Sau này dì và có thể về sống cùng ba mẹ con, an hưởng tuổi già.”

Đây là đề nghị của mẹ tôi.

Ban đầu, tôi cũng do dự.

Nhưng cuối cùng vẫn bị mẹ mắng cho một trận.

“Con quên rồi à? Hồi nhỏ, dì Hứa đã đối xử với con tốt thế nào sao?”

“Diệu Xuyên hơn con hai tuổi. Hồi con mới sinh, ngày nào cũng khóc. Khi đó nhà mình còn khó khăn, mẹ mệt mỏi đến kiệt sức.”

“Chính dì Hứa là người ngày đêm bế bồng, chăm sóc con từng chút một.”

“Bây giờ họ mất đi con trai, nếu cứ tiếp tục thế này, sợ là cơ thể chẳng chịu đựng bao lâu nữa.”

Vừa , mắt mẹ tôi cũng đỏ hoe.

Tôi không phản đối nữa.

Kiếp trước, sau khi kết hôn, dì vẫn luôn đối xử tốt với tôi như trước.

Tất cả sai lầm, đều là do Diệu Xuyên khốn nạn.

Sau một năm điều dưỡng, sức khỏe của dì đã khá hơn.

Tôi đưa họ lên chuyến bay đến Vân Nam.

Tôi cho họ một căn nhà nhỏ, bốn người ở cùng nhau, vừa đủ ấm cúng.

Còn tôi, ngày ngày vác thiết bị đi quay nội dung du lịch.

Trong khi đó, ba mẹ tôi và dì thì vui vẻ đánh mạt chược cả ngày, quân bài lách cách vang lên không dứt.

Mọi thứ… cuối cùng cũng đâu vào đấy.

End

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...