“Tôi ở bên này cơ mà.”
Diệu Xuyên khựng lại, vẻ mặt thoáng chốc tràn đầy thất bại.
Tôi cầm lấy điện thoại, lướt qua một lượt.
Số cuộc gọi nhỡ: 0.
Mở WeChat lên, tin nhắn cuối cùng vẫn dừng lại từ mấy ngày trước.
Tôi thoáng qua Diệu Xuyên.
Bị tò mò thôi thúc, tôi vẫn mở khung trò chuyện của hai người bọn họ.
Tôi muốn biết, kiếp trước rốt cuộc vì sao ta lại đổ lỗi tai nạn xe cho tôi.
“Diệu Xuyên! Mẹ tôi , nếu muốn cưới tôi, sính lễ ít nhất phải là một trung tâm thương mại. Chuyện này không có gì để bàn thêm!”
“Nhà giàu như , ngay cả hai cái trung tâm thương mại cũng chẳng là gì. Nếu không có thành ý thì chúng ta chia tay đi.”
Diệu Xuyên xuống nước, giọng điệu đầy nhún nhường.
“Chuyện này chúng ta có thể thương lượng không? Tôi sẽ cố gắng thuyết phục ba mẹ.”
Kỷ Dư gửi đến một tấm vé tàu cao tốc, khởi hành sau 30 phút.
“Vậy thì đợi khi nào thương lượng xong hãy đến tìm tôi.”
Diệu Xuyên liên tục cầu xin ta đừng rời đi.
Cuối cùng, Kỷ Dư cũng chịu nhượng bộ, kèm theo một điều kiện.
“Tôi chỉ chờ đúng mười phút.”
Xem xong đoạn tin nhắn, tôi bật đầy châm chọc.
Hóa ra, bọn họ cãi nhau vì sính lễ.
Câu chuyện chẳng có nửa xu liên quan đến tôi.
Vậy mà kiếp trước, chỉ vì tôi mềm lòng hiến giác mạc cho ta, ta lại trút hết mọi oán giận lên đầu tôi sao?
“Sao rồi, có tin gì không?”
Diệu Xuyên nôn nóng hỏi.
Tôi lắc đầu, đặt điện thoại lên đùi ta.
“Không có.”
“Không thể nào!”
Anh ta mò mẫm tìm điện thoại, lại cố đưa cho tôi.
“Có phải điện thoại tôi hết pin không?”
“Hoặc tai nạn hỏng điện thoại, nên WeChat không nhận tin nhắn?”
“Thanh Nghiên, em đi mua giúp tôi một cái điện thoại mới không?”
Nhìn vẻ sốt sắng của ta, tôi bỗng cảm thấy hả hê.
Như một sự trả thù.
Tôi cố chậm rãi:
“Kỷ Dư chưa từng liên lạc với .”
“Dù chỉ một lần cũng không có.”
4
Từ hôm đó, ngày nào Diệu Xuyên cũng nhờ tôi kiểm tra tin nhắn chưa đọc.
Thời gian trôi qua từng ngày.
Anh ta bắt đầu hoảng loạn.
“Nhiều ngày như mà ấy vẫn không nhắn tin cho tôi sao?”
“Em xem, có khi nào ấy gặp chuyện gì không?”
Tôi ta, không gì.
Nhưng đột nhiên, ta lại :
“Em gọi cho Kỷ Dư giúp tôi đi.”
Điện thoại vừa kết nối, mắt Diệu Xuyên lập tức sáng lên.
Đây là lần đầu tiên sau bao ngày, ta mới nở nụ .
“Kỷ Dư…”
Người bên kia điện thoại không có chút thiện ý nào.
“Anh còn gọi cho tôi gì? Tôi đã là chỉ chờ đúng mười phút, không đến.”
“Vậy tức là ngầm hiểu là chia tay rồi. Sau này đừng phiền tôi nữa.”
Diệu Xuyên vội vàng giải thích.
“Xin lỗi, Kỷ Dư! Đừng cúp máy!”
“Anh… không cố ý đến trễ, cũng không muốn chia tay. Chỉ là… gặp tai nạn xe, vẫn đang nằm viện.”
Tôi đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Tôi sợ lát nữa nếu ta bị từ chối, lại đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi.
Nhưng khi thấy cách ta đối với Kỷ Dư, tôi mới thật sự hiểu ra.
Anh ta chưa từng tôi.
Chúng tôi lớn lên cùng nhau, tôi chưa bao giờ thấy ta hạ mình như .
Sau khi dì Hứa đến, tôi tranh thủ tìm bác sĩ điều trị chính.
Nếu tai nạn nghiêm trọng đến mức mù lòa, tại sao các bộ phận khác của Diệu Xuyên chỉ bị thương nhẹ?
Chỉ có đôi mắt là bị tổn thương nặng nhất?
Bác sĩ cũng có chút bất đắc dĩ.
“Lúc đưa từ hiện trường vào, cả khuôn mặt cậu ấy đầy máu.”
“Sau đó mới phát hiện trên vô lăng có một món đồ trang trí nhô ra.”
“Khi túi khí bung ra, món đồ đó vô đâm thẳng vào mắt.”
“Đáng tiếc thật…”
Tôi nhướng mày, xoay người rời đi, trong lòng đã có câu trả lời.
Kiếp trước, tôi dành cả thanh xuân để chạy theo Diệu Xuyên.
Chỉ đến lúc cận kề cái chết, tôi mới nhận ra mình đã tự tay hủy hoại cuộc đời.
Lần này, tôi rút toàn bộ hai phần ba số tiền tiết kiệm để mua vàng.
Mẹ tôi tôi đầy nghi ngờ.
“Con định mở tiệm vàng à?”
Tôi híp mắt, lắc đầu.
“Để dành đầu tư thôi!”
Buổi tối, ba tôi về nhà với vẻ mặt nặng nề.
Đến bữa ăn, ông còn thở dài một hơi.
Thỉnh thoảng lại liếc tôi.
“Không tìm giác mạc. Sợ là… mắt thằng bé không chữa rồi.”
Tôi ngước lên ba, bình thản :
“Cố gắng hết sức, còn lại là do số phận. Ba đã tất cả những gì có thể, dù không tìm giác mạc, Diệp cũng sẽ không trách ba đâu.”
Ba mẹ đồng loạt quay sang tôi.
Ánh mắt đầy dò xét.
Ba tôi dè dặt .
“Ba chỉ sợ con không chịu nổi…”
“Chúng ta đều biết con và Diệu Xuyên lớn lên cùng nhau, sau này lại càng…”
“Nếu con vẫn kiên quyết muốn giúp nó, ba mẹ cũng không phản đối.”
Nghe xong, tôi đặt đũa xuống, nghiêm túc :
“Ba, mẹ.”
“Con không thích Diệu Xuyên nữa.”
“Không phải vì ta bị mù.”
“Mà là vì ta đã có từ lâu rồi. Anh ta không phù hợp với con. Chúng con chỉ là hàng xóm, là bè bình thường thôi.”
“Sau này đừng nhắc chuyện này nữa.”
Ba mẹ tôi thoáng sững sờ, rồi nhanh chóng gật đầu.
“Được rồi, con cứ yên tâm. Dù con quyết định thế nào, ba mẹ cũng ủng hộ con.”
5
Một tuần sau, ba tôi định đến bệnh viện đón Diệu Xuyên xuất viện.
Nhưng dì Hứa lại từ chối với vẻ bất đắc dĩ.
“Cảm ơn , của Diệu Xuyên đã đến rồi, sẽ đưa nó về.”
“Dạo này gia đình chị vất vả rồi.”
Buổi trưa hôm đó, chúng tôi thấy một dìu Diệu Xuyên xuống xe.
Dì Hứa và Diệp đi phía sau, vẻ mặt không thể hiện rõ cảm .
Mẹ tôi nhíu mày.
“Nghe dì Hứa không chấp nhận đó, sao bây giờ lại thay đổi rồi?”
Bà thở dài.
“Mắt Diệu Xuyên không thấy gì nữa. Dì ấy có không muốn cũng chẳng gì .”
Tối hôm đó, nhà dì Hứa mời chúng tôi sang ăn cơm.
Tôi tìm lý do từ chối.
Nhưng chẳng ngờ, dì Hứa và Diệp lại trực tiếp sang tận nhà.
“Nếu hôm nay Thanh Nghiên không rảnh, thì hôm khác gặp cũng .”
“Nhưng mà nhà cháu đã giúp đỡ rất nhiều trong thời gian qua Chúng tôi thực sự không biết nên cảm ơn thế nào. Nhất định phải đến nhà dùng bữa cùng nhau nhé.”
Không bàn đến Diệu Xuyên.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, dì Hứa và Diệp vẫn luôn đối xử rất tốt với tôi.
Không thể từ chối, tôi đành nhận lời.
Mẹ tôi vừa đến đã vào bếp giúp dì Hứa nấu nướng.
Ba tôi và Diệp thì chụm đầu vào nhau, liên tục gọi điện tìm giác mạc.
Chỉ có tôi, bị kẹt giữa phòng khách với Diệu Xuyên và Kỷ Dư, bầu không khí có chút gượng gạo.
Kỷ Dư hoàn toàn ra dáng nữ chủ nhân.
Thậm chí còn rót trà cho tôi.
“Nghe chị là thanh mai trúc mã của Diệu Xuyên từ nhỏ?”
Tôi xã giao.
“Không hẳn, chỉ là hàng xóm thôi.”
Trong tầm mắt tôi, chân mày Diệu Xuyên khẽ nhíu lại.
Nhưng khi Kỷ Dư nghiêng người dựa vào lòng ta, nếp nhăn giữa hai hàng chân mày ấy liền giãn ra ngay lập tức.
Kỷ Dư đầy ngọt ngào.
“Từ khi ấy không thấy nữa, lại càng ỷ lại vào em hơn.”
Tôi không có hứng tranh cao thấp với ta.
Chỉ nhạt, hời hợt đáp lại.
Kiếp này, tôi chỉ muốn giữ khoảng cách với Diệu Xuyên.
Còn ta có hạnh phúc hay không, không liên quan đến tôi.
Trên bàn ăn, dì Hứa và Diệp mượn rượu giải sầu.
Sau vài ly, cả hai đều bắt đầu chếnh choáng.
Tôi dìu dì Hứa vào phòng ngủ.
“Dì nghỉ ngơi sớm đi. Bây giờ trạng của Diệu Xuyên ngày càng tốt hơn rồi, dì đừng lo lắng quá.”
“Mọi người vẫn đang cố gắng tìm giác mạc cho ấy mà.”
Dì Hứa ôm mặt, bật khóc nức nở.
“Giác mạc có tiền cũng chưa chắc mua . Ai cũng hiểu điều đó, chỉ là đang cố nuôi hy vọng thôi.”
“Vốn dĩ dì không chấp nhận Kỷ Dư vào nhà. Thanh Nghiên, con và Diệu Xuyên mới là—”
Tôi , nhẹ nhàng ngắt lời bà.
“Dì à, con và Diệu Xuyên chỉ là . Dì nên tác thành cho họ đi.”
Dì Hứa sững sờ, rồi chậm rãi gật đầu.
Nước mắt càng chảy ra nhiều hơn.
Tôi dìu ba mẹ ra về.
Trước khi đi, vô ngoảnh lại.
Bắt gặp ánh mắt tham lam của Kỷ Dư khi ngôi nhà họ Diệp.
Dựa theo tính cách của Diệu Xuyên, chắc chắn kiếp trước ta cũng từng tìm đến ta sau khi bị tai nạn.
Nhưng Kỷ Dư của kiếp trước đã từ chối một Diệu Xuyên chỉ mù một bên mắt.
Vậy mà kiếp này, khi ta hoàn toàn mất đi thị lực, ta lại quay về?
Chắc chắn có điều không đơn giản.
6
Diệu Xuyên và Kỷ Dư nhanh chóng đăng ký kết hôn.
Đáng lẽ ra đây phải là chuyện vui.
Nhưng sắc mặt dì Hứa và Diệp lại chẳng có chút gì là hân hoan.
“Dạo này tóc dì Hứa bạc đi trông thấy nhỉ?”
Mẹ tôi lắc đầu, vẻ mặt đầy thất vọng.
“Cũng tại lo cho thằng bé thôi.”
“Cô đó không dễ đối phó đâu. Cậy vào việc Diệu Xuyên bị mù mà đòi hỏi đủ điều.”
“Chỉ riêng sính lễ đã lấy mất một nửa tài sản của nhà họ Diệp, còn đó là khoản bồi thường cho ta.”
“Mà Diệu Xuyên lại khăng khăng phải cưới ta. Chú Diệp tức đến suýt lên cơn đau tim đấy.”
Cưới Kỷ Dư là tâm nguyện cả đời của Diệu Xuyên.
Đừng là một nửa tài sản.
Dù có phải dâng toàn bộ gia sản, chắc ta cũng cam tâm nguyện.
Người duy nhất đáng thương chính là dì Hứa và Diệp.
Đến tuổi này rồi, vẫn phải chịu khổ như thế.
Ăn cơm xong, tôi trở về phòng.
Kiếp trước, tôi chỉ có một mắt để thế giới.
Kiếp này, tôi muốn dùng cả hai mắt để đi du lịch, ngắm cảnh đẹp của đất nước.
Tôi đang lập kế hoạch, thì mẹ bất ngờ gõ cửa.
“Thanh Nghiên, Diệu Xuyên tìm con.”
Tôi cau mày.
Nghĩ lại, đúng là dạo gần đây tôi luôn cố gắng giữ khoảng cách với ta.
Tôi thở dài, đứng dậy xuống lầu.
“Có chuyện gì?”
Diệu Xuyên nghiêng đầu về phía tôi, như đang tìm kiếm âm thanh.
“Muốn đi dạo không?”
Tôi quay đầu ba mẹ một cái, khoác thêm một chiếc áo rồi bước ra ngoài.
Nhưng tôi không đi xa, chỉ đứng dưới ánh đèn đường ngay trước cửa nhà.
Diệu Xuyên chậm chạp dò dẫm từng bước, không tiến lên.
Thấy tôi mãi không lại gần, ta mím chặt môi.
“Em không định dìu à?”
Tôi bực mình chậc một tiếng.
“Nam nữ thụ thụ bất thân. Tôi phải giữ khoảng cách với người đã có gia đình.”
Diệu Xuyên tự mình dò dẫm từng bước, một viên đá nhỏ cũng có thể khiến ta suýt ngã.
Tôi đứng yên, mặt không cảm .
Dù gì thì hình ảnh ta vỗ bàn, tuyên bố thà kẻ mù cả đời còn hơn thấy tôi, vẫn còn in sâu trong tâm trí tôi.
7
Một đoạn đường một phút đi, Diệu Xuyên phải mất tận mười phút mới chật vật bước tới .
Tôi sớm đã mất kiên nhẫn.
Nhưng ta lại lấy ra một gói kẹo cưới từ trong túi áo.
“Như cũ, lén mang ra cho em này.”
Hồi nhỏ, tôi ham ăn.
Nhà có gì ngon, Diệu Xuyên cũng sẽ lấy trước một phần cho tôi.
“Anh tìm tôi chỉ vì cái này?”
Tôi nghiêng đầu ta.
Nhớ lại lý do ban đầu khiến tôi rung , có lẽ là vì ta luôn đối xử tốt với tôi một cách vô điều kiện.
“Anh cất đi đi. Anh kết hôn rồi, nên ý giữ khoảng cách.”
Tôi viện bừa một cái cớ để từ chối.
Nhưng mắt Diệu Xuyên lại hơi đỏ lên.
Bạn thấy sao?