Mẹ tôi không chịu nổi việc bố tôi ngoại , nên đã mở ga tự sát.
Bà ấy không chết, tôi vì cứu bà mà bị lửa thiêu, khuôn mặt hoàn toàn biến dạng.
Bảy năm sau vụ việc, mẹ tôi tìm một người trai mới, vừa đẹp trai vừa giàu có.
Một tuần trước khi bà tái hôn, bà bắt đầu thu dọn hành lý cho tôi.
“Để mẹ cho con biết, đừng trách mẹ nhẫn tâm.”
“Con xem, bộ dạng con giống như một con quái vật, lỡ mà dọa con của trai mẹ thì sao?”
“Mẹ nuôi con bao nhiêu năm nay, những gì cần trả, mẹ đã trả đủ rồi. Bây giờ, đến lượt bố con phải chịu trách nhiệm với con.”
Nói xong, bà ném tôi và hành lý xuống trước cổng khu chung cư của bố tôi.
1
Trong lúc chờ đợi, tôi vô cùng sợ hãi, vì lúc nãy đã rơi khẩu trang và mũ trong xe của mẹ.
Khi tôi chợt nhớ ra và định đuổi theo, mẹ tôi lại vì muốn thoát khỏi tôi mà nhấn ga chạy thật nhanh.
Tôi quá vội vàng, chẳng may vấp ngã, gương mặt vốn đã xấu xí giờ lại càng khó coi hơn.
Lồm cồm bò dậy như một con chó con, tôi phát hiện xe của mẹ đã biến mất khỏi tầm mắt.
Lúc này, tôi chỉ dám co ro ngồi xổm dưới đất, chôn chặt đầu vào giữa hai đầu gối.
May mắn là không lâu sau, một người đàn ông trung niên thở hổn hển chạy tới.
Ông ta thận trọng, dè dặt gọi một tiếng:
“Diệp Thất.”
Tôi vội vàng ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một người đàn ông lạ mặt.
Nhìn thấy gương mặt tôi, ông ta sững người trong giây lát.
Nhưng chỉ sau một khoảnh khắc, ông ta lên tiếng: “Chào cháu, là Chu thúc, thân của bố cháu.”
“Hôm nay bố cháu đi công tác xa, nên nhờ tới đón cháu.”
Ban đầu giọng ông ta rất to, không biết có phải vì tôi chằm chằm vào ông ấy hay không, mà càng giọng ông ta càng nhỏ dần.
Tôi đã quen với cảnh này từ lâu rồi.
Kể từ khi bị lửa thiêu hủy dung nhan, những huống như tôi gặp không ít.
Lần đầu xuất viện trở lại trường, trên gương mặt tôi đầy những vết sẹo nhăn nhúm.
Lúc đó, giáo viên chủ nhiệm đứng trên bục giảng, đang với cả lớp về việc tâm lý, dặn dò các đừng có ánh mắt hay hành vi khác thường với tôi.
Cô ấy đầy khí thế, khi tôi bước vào lớp, đột nhiên khựng lại, giọng run rẩy, sau đó mới cố gắng kìm nén, hướng về các trong lớp :
“Nào, các… các em… hãy dùng một tràng pháo tay thật lớn để… để chúc mừng Diệp Thất xuất viện.”
Trong lớp vang lên một vài tiếng vỗ tay thưa thớt.
Nhưng những tràng vỗ tay ấy không che những ánh mắt run rẩy, sợ hãi và kinh hãi kia.
Từ đó, trong lớp hình thành hai loại người.
Một loại là những người thương cảm cho tôi.
Một loại khác thì sợ hãi, rằng tôi giống một con quái vật đáng sợ, chỉ cần bị tôi chằm chằm thôi cũng đủ khiến họ khiếp đảm.
Nhưng bất kể loại nào, cuối cùng chẳng có ai muốn tiếp với tôi.
Ngay cả người thân nhất, người cùng bàn thân thiết nhất cũng dần xa lánh tôi.
Tôi từng nghe lén họ trò chuyện trong nhà vệ sinh.
“Haiz, không phải tớ không muốn với Diệp Thất nữa… tớ thật sự sợ lắm. Mỗi lần bị ấy , tối về tớ đều gặp ác mộng.”
Chính vì quá quen với những ánh mắt như thế, tôi chỉ bình tĩnh cúi xuống xách hành lý lên, khẽ : “Đi thôi.”
Người đàn ông thoáng sững người, sau đó mới hoàn hồn, vội vàng đi theo tôi.
“Này, Diệp Thất… hành lý có nặng không, để xách giúp nhé?”
Tôi chỉ khẽ lắc đầu, cúi mặt xuống, lấy cổ áo che đi gương mặt mình.
Người đàn ông thấy tác của tôi, vội vàng bước nhanh tới, đứng chắn ngay trước mặt tôi.
Nhìn hành ấy, tôi chỉ thấy chua chát và có phần giễu cợt.
Tôi không hiểu tại sao ông ta lại ngốc như , chắc nghĩ rằng thân hình béo tốt của mình có thể che hết tầm mắt người khác, không để ai thấy tôi.
Nhưng ông ta không biết, suốt quãng đường đi tới đây, từng cặp mắt — của trẻ con, của người lớn — đều tôi như một con quái vật.
Người đàn ông đưa tôi về một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách.
Nhà không lớn, dọn dẹp rất gọn gàng, sạch sẽ.
Trong phòng khách, khắp nơi đều đặt những tấm ảnh gia đình của bố tôi, một người phụ nữ xa lạ và một cậu bé nhỏ.
Chỉ cần liếc qua tôi đã nhận ra đây là một gia đình ấm áp và hạnh phúc.
Cũng giống hệt cảnh tượng mẹ tôi, trai bà và con của ông ta vui vẻ ăn McDonald’s cùng nhau.
Người đàn ông vừa bước vào nhà đã nhiệt bảo tôi ngồi xuống ghế sofa, rồi vội vàng đi tìm ấm nước để rót nước cho tôi.
Nhưng tìm mãi, lục tung cả căn bếp mà chẳng thấy chiếc ấm đâu.
Nhìn ông ta luống cuống tìm đồ, tôi chỉ bình tĩnh :
“Tôi không thích tiếp với người lạ, có thể đi rồi.”
Người đàn ông khựng lại, nụ trên gương mặt lập tức đông cứng.
Chỉ sau vài giây, ông ta mới gượng gạo lấy lòng: “Được, rồi, … đi trước nhé.”
Ngay sau đó, cánh cửa đóng lại, phát ra một tiếng “rầm” vang vọng.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân của ông ta xa dần, cơ thể tôi mới thôi căng cứng, chậm rãi ngồi thụp xuống.
Ngẩn người vài giây, tôi lấy điện thoại ra, định nhắn tin cho mẹ báo rằng tôi đã đến nhà bố.
Nhưng vừa mở máy, tôi đã thấy một bài đăng mới nhất của mẹ trên WeChat.
“Những ngày chờ con tan học về nhà.”
Kèm theo đó là bức ảnh một bé nhỏ nhắn, đeo chiếc ba lô, bước ra khỏi cổng trường học.
Bạn thấy sao?