5
“Trời ơi,” ấy lật ảnh, liên tục lắc đầu, “Trình Hạo quá trắng trợn. Chứng cứ này đủ để ta ra khỏi nhà tay trắng rồi.”
Tôi chua chát, uống một ngụm cà phê: “Bây giờ tôi chỉ muốn nhanh chóng ly hôn, đưa Tiểu Vũ rời khỏi nơi này.”
“Đừng vội,” Lâm Kiều nắm tay tôi, “thu thập thêm chứng cứ mạnh hơn nữa. Ví dụ như mua quà đắt tiền cho nhân , hoặc là…”
Chưa hết câu, điện thoại tôi reo lên.
Là mẹ chồng gọi tới.
“Tô Nhụy!” Giọng bà ta the thé chói tai, “Cô chết ở đâu ? Trong nhà một đống việc không ai ! Áo sơ mi của Trình Hạo còn chưa ủi xong!”
Tôi hít sâu: “Mẹ, con đang đi .”
“Đi cái gì! Mau về ngay! Con mà đi việc bên ngoài là ra cái thể thống gì!”
Tôi dứt khoát cúp máy.
Nhìn màn hình tối đen, tôi bỗng thấy thật sảng khoái.
Thì ra từ chối người khác lại dễ chịu đến !
Tối về nhà, Trình Hạo đang ngồi sofa xem tivi.
Thấy tôi, ta không thèm ngẩng đầu: “Cơm đâu?”
“Trong nồi,” tôi bình tĩnh , “ tự hâm đi.”
Anh ta đột ngột đứng bật dậy, trừng mắt: “Cô có ý gì?”
“Không có ý gì,” tôi thẳng vào mắt ta, “từ hôm nay, mỗi người tự lo cho mình. Anh thích ăn gì thì tự , tôi không phục vụ nữa.”
Mặt Trình Hạo lập tức xám xịt.
Anh ta túm chặt cổ tay tôi: “Tô Nhụy, chán sống rồi phải không?”
Tôi hất mạnh tay ta ra: “Trình Hạo, chúng ta ly hôn đi.”
Câu vừa thốt ra, cả căn nhà im phăng phắc.
Trình Hạo tôi như thấy quái vật, hồi lâu mới thốt ra một câu:
“Cô… gì?”
“Tôi ,” tôi nhấn từng chữ, “chúng ta ly hôn.”
Trình Hạo đột nhiên bật , tiếng khiến tôi lạnh sống lưng:
“Ly hôn? Dựa vào ? Một phụ nữ trung niên không việc , không thu nhập? Cô lấy gì nuôi sống bản thân? Lấy gì nuôi Tiểu Vũ?”
“Chuyện này không cần lo,” tôi nhạt, “dù sao cũng tốt hơn là trông chờ vào sự bố thí của .”
Nói xong, tôi xoay người đi vào phòng ngủ, khóa trái cửa.
Bên ngoài vang lên tiếng đập đồ ầm ầm và những câu chửi rủa khó nghe.
Nhưng lạ thay, tôi không thấy sợ hãi chút nào.
Nằm trên giường, tôi gửi tin nhắn cho Lâm Kiều: “Tớ đã ly hôn với ta rồi.”
Lâm Kiều trả lời ngay: “Tuyệt vời! Đáng lẽ phải từ lâu rồi! Cần giúp gì cứ !”
Nhìn tin nhắn này, tôi bỗng cảm thấy yên tâm hơn hẳn.
Đúng , tôi không còn một mình nữa.
Tôi có bè, có năng lực, có tương lai.
Trình Hạo và gia đình ta, sẽ không còn khống chế cuộc đời tôi nữa.
Nhưng khi tôi nghĩ mọi chuyện đang dần tốt lên, lại có kẻ nhất quyết muốn tôi không yên ổn.
Hôm đó thêm đến tận khuya, vừa bước vào khu chung cư, tôi đã thấy có gì đó không ổn.
Trước bảng thông báo tụ tập một đám người, vừa chỉ trỏ vừa nhạo, tiếng chói tai trong màn đêm càng thêm khó chịu.
“Ôi trời, đây chẳng phải là vợ Trình Hạo sao?” Bà Vương của ban quản lý nắm chặt tay tôi, móng tay bấm vào da, “Mọi người mau lại xem này, ngoài đời còn lẳng lơ hơn cả trong ảnh!”
Trên bảng thông báo dán đầy “ảnh giường” của tôi.
Ảnh ông chủ quán cà phê khoác vai tôi bị ghép lên giường khách sạn, bên cạnh còn viết bằng sơn đỏ qua đêm 800”, “dịch vụ ngủ ”.
Ghê tởm hơn, có người còn vẽ những nét mặt dung tục lên mặt tôi bằng bút dạ.
“Cái này… cái này không phải thật!” Tôi đưa tay định gỡ xuống thì bị bà Vương chặn lại.
“Vội gì!” Bà ta rút điện thoại ra, lia máy chụp lia lịa, “Trình Hạo rồi, ai chụp chứng cứ đi với đàn ông lạ sẽ thưởng 500!”
Tức đến toàn thân run rẩy, tôi hất mạnh bà ta ra, xé rách mấy tấm ảnh.
Sáng hôm sau, tôi bị tiếng điện thoại của ban quản lý đánh thức:
“Bà Tô, mẹ chồng bà đang ầm ĩ dưới sảnh, mời bà xuống xử lý ngay!”
Tôi lao xuống, thấy mẹ chồng dẫn ba người họ hàng đứng chắn ngay cửa tòa nhà.
Hôm nay bà ta cố ý mặc áo khoác lông đắt tiền, tóc chải kỹ càng, trông chẳng khác gì bà già thời xưa đang chuẩn bị xử con dâu.
“Đồ đàn bà hư!” Vừa thấy tôi, bà ta lao lên, giơ tay tát thẳng vào mặt.
Cơn đau rát lan khắp nửa bên mặt, tôi nghe thấy tiếng răng va vào môi.
Người vây xem càng lúc càng đông.
Mẹ chồng bất ngờ rút ra một chiếc loa tay:
Bạn thấy sao?