Chương 28:
Nói nghe rất có lý, ta cảm thấy như mình vừa dạy đệ tử để rồi bị đệ tử khó.
Nhưng mà ấy đã bị ta nhồi nhét suy nghĩ này, sau này muốn gả chồng cũng khó thật.
Ít nhất với chí khí này, thiếp là không thể.
Ta thử thăm dò thêm suy nghĩ của Thúy Thúy.
Cô bé ta, giọng chắc nịch.
“Tiểu thư đừng những lời nản chí như , dù sao em cũng từng hầu hạ hoàng hậu nương nương, thiếp cho người khác là hạ thấp danh tiếng của nương nương, người khác thế nào em không biết, em thì không thể.”
Ta đau đầu, xoa trán.
Đến lúc đó còn phải với Từ Thịnh, chuẩn bị thêm một cái xác.
Không biết cái tên ch*ế*t tiệt đó chạy đi đâu, đi lúc nào, ít nhất cũng phải báo cho ta một tiếng chứ.
Nhưng Trương Cố Dương đúng, dưới sự quấy rối không ngừng của thích khách, toàn bộ hoàng cung đã tăng cường phòng vệ đáng kể.
Đến nỗi Cảnh Thăng cũng không ở lại cung Minh Chỉ.
Lý do là có cung nhân tố cáo rằng cung Minh Chỉ có ma, nửa đêm thường phát ra những tiếng kêu kỳ lạ, ngắn và sắc.
Sau đó, các thị vệ tưởng rằng thích khách ẩn nấp bên trong, liền ồ ạt xông vào lục soát.
Kết quả là họ phát hiện ra một ổ thỏ trắng, mập mạp, vô đã hoại toàn bộ cỏ trong Minh Chỉ cung.
Theo lời đồn mà Lệ Viễn truyền lại, đội trưởng đội thị vệ lúc đó muốn lập công, thấy đám thỏ nhai củ cải trắng, mặt mày xanh mét.
Trương Cố Dương đã tốn không ít công sức để che đậy chuyện Cảnh Thăng nuôi thỏ trong cung Minh Chỉ, không biết liệu chuyện này có bị coi là phạm pháp hay không.
Nhưng những con thỏ lớn thì không thể giữ , tất cả đều bị đưa vào ngự thiện phòng, Cảnh Thăng lén lút giấu ba lồng thỏ con, đem đến cho ta trong đêm, rồi lưu luyến từ biệt, lên đường đến Ngự thú giám.
Lý do là biết nuôi thỏ, nên phải tận dụng hết khả năng.
Đây là lý do vớ vẩn gì .
Ta khổ công đào tạo một người chăm sóc thỏ, cuối cùng lại bị cái hoàng cung ăn tươi nuốt sống này cướp mất.
Ta căm phẫn quá.
Mất Cảnh Thăng, ta biết đi đâu tìm những thứ cần thiết cho cuộc sống hàng ngày như củi gạo dầu muối tương trà đây?
Dù ta có giỏi thế nào cũng không thể muối từ giếng nước trong hoàng cung .
Ngày Cảnh Thăng lên đường nhận chức, ta ôm lấy cái hũ muối và hũ giấm của mình, rơi nước mắt, như Tường Lâm Tẩu, cứ kiểm đi kiểm lại chút tài sản ít ỏi còn lại, liên tục suy nghĩ một vấn đề.
Chút đồ này còn ăn bao lâu đây?
Trương Cố Dương lấy lý do Tết và mang nhiều thứ đến Cung Vân Hà, ta vẫn lo lắng không yên.
Dù sao, dựa vào đồ người khác mang đến cũng không thể lâu dài, chỉ có những thứ tự trồng trong Cung Vân Hà mới có thể duy trì mãi mãi.
Nói một cách dễ hiểu là tự thì mới đủ ăn.
Ta bắt đầu nghĩ đến việc đợi đến xuân, sẽ mở rộng diện tích trồng đậu, ít nhất có thể ra chút xì dầu đúng không?
Đêm giao thừa, Từ Thịnh về một chuyến.
Khi hắn về, ta và Thúy Thúy đang ăn lẩu, lý do là Tết nhất phải ăn một bữa ngon.
Nước hầm xương trắng đục sôi sùng sục trong nồi, mùi thịt béo ngậy phảng phất trong hơi nước, miếng thịt đã cứng lại trong gió lạnh thái mỏng, nhúng qua nồi nước sôi, ăn một miếng khi còn nóng, thật là thơm ngon mềm mịn.
Thêm vào đó là củ cải trắng đã ninh nhừ thấm đẫm tinh hoa của nước dùng, cải thảo nổi trên mặt nước, nấm ẩn hiện trong nước, và những viên thịt ta đã băm suốt nửa giờ, nhúng vào rồi chấm với tương thịt thỏ đã chuẩn bị từ lâu…
Từ Thịnh không biết định gì với ta, hắn vừa bước vào nhà, đã dán mông vào ghế, giành đồ ăn còn hung hăng hơn ai hết.
Ta bàn với hắn về khả năng nhảy xuống giếng.
Bị Từ Thịnh thẳng thừng từ chối.
Lý do rất đơn giản, một người nhảy giếng là tai nạn, hai người nhảy giếng là bị điên.
Thêm vào đó, ý tưởng này Trương Cố Dương đã nghĩ ra trước rồi, nếu một lần vớt hai người từ giếng lên, khó đảm bảo hắn sẽ không suy nghĩ nhiều.
Mà suy nghĩ nhiều thì sẽ điều tra, điều tra thì sẽ xảy ra sự cố, mà sự cố rất có thể sẽ lần theo dấu vết mà tìm đến ta.
Ta tưởng tượng cảnh mình đang vui vẻ tự do bên ngoài, thì bất ngờ Trương Cố Dương xuất hiện, ta bằng ánh mắt đầy u oán và gọi "nương nương", liền rùng mình một cái.
Giữa trời lạnh, thôi thì đốt lửa, ít ra còn ấm áp hơn một chút.
Thúy Thúy mạnh mẽ cầu đi theo ta.
Điều này Từ Thịnh đồng ý rất nhanh, còn đến lúc đó không cần lo lắng về x*á*c ch*ế*t, hắn sẽ lo liệu ổn thỏa.
Ta nghi ngờ rằng hắn vốn đã có ý định mang Thúy Thúy theo.
Lần này Từ Thịnh không còn nhắc đến việc trốn khỏi cung vào lễ hội đèn lồng nữa, thực ra ta cũng không biết gần đây hắn bận gì.
Chỉ biết là hắn thường xuyên ra vào Cung Vân Hà, không biết hắn kiếm từ đâu một bộ trang phục thái giám, mặc vào trông cũng khá giống.
Tất nhiên ta không dám điều này với hắn.
Bất kỳ người đàn ông nào, nếu bị rằng trông giống thái giám, chắc chắn đều không vui...
Trương Cố Dương cũng ghé qua vài lần, ngoài việc mang đồ cho ta, còn cho ta biết một tin mà không biết là tốt hay xấu.
Tề Đức phi có lẽ sẽ sinh vào đầu xuân, mấy thái y đều là con trai.
Ta cũng không ngờ rằng sau bao nhiêu tranh giành, kết quả lại để Tề Đức phi lợi.
Ban đầu ta nghĩ việc Tề Đức phi sinh con không liên quan gì đến ta, sau này mới biết là mình đã sai, thật sự sai rồi.
Nếu biết trước việc nàng sinh con có liên quan lớn đến ta, ta nhất định sẽ thắp hương cầu khấn cho nàng chọn ngày lành.
Thực tế, ngày nàng chọn rất tốt.
Ngày mùng ba tháng ba, lễ Thượng Tị.
Tại sao ta lại nàng hôm đó là một ngày tốt đẹp? Bởi vì ta cũng chọn một ngày xuân quang tươi sáng như , xắn tay áo lên, chuẩn bị thử bánh thanh đoàn.
Bạn thấy sao?