Cuộc Sống Mới Và [...] – Chương 5

16

Tất cả tủi thân trong lòng tôi như vỡ òa. Tật hay khóc của tôi lại tái phát.

Vừa lau nước mắt, tôi vừa nghẹn ngào : “Không… không có gì, em chỉ đi ngang qua thôi.”

Nói xong, tôi định bỏ đi.

Nhưng Thạch Cửu giữ lấy cổ tay tôi, trầm giọng hỏi:“Có ai bắt nạt em à?”

Tôi lắc đầu.

Anh im lặng một lúc rồi tiếp, giọng hơi nặng nề: “Tôi đã sắp xếp cho em việc ở trường, nhẹ nhàng hơn, không phải ra đồng vất vả nữa. Người nhà em cũng đã gửi báo lên đội, tháng sau sẽ đến đón em. Em sắp về rồi, đừng khóc nữa.”

Tôi lập tức ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi: “Ai em muốn về?”

Thạch Cửu sững người.

Tôi nghĩ đến Đặng Quân, nghĩ đến mấy gã đàn ông trong khu tập thể kia, nỗi tủi thân lại trào lên dữ dội.

Nước mắt tôi chảy không ngừng. Ngay cả Thạch Cửu cũng không cần tôi nữa sao? Vậy thì… tôi còn biết đi đâu?

Tôi lấy mu bàn tay lau nước mắt, cẩn thận : “Anh Thạch Cửu… em không đi đâu hết. Em muốn ở lại làng này. Em không còn nhà nữa. Nơi đó không phải nhà của em, họ cũng không phải là người nhà em.

Em chưa từng quyến rũ ai, cũng không thích họ, càng không muốn quay lại thủ đô.”

Tôi ngẩng đầu lên , cắn môi, lấy hết dũng khí : “Em… em không giỏi nấu ăn, em sẽ học. Còn việc đồng áng tuy em hơi chậm, quen rồi chắc chắn sẽ tốt hơn. Sau này em nhất định sẽ chịu khó việc…”

Có lẽ mấy lời này nghe quen quen, Thạch Cửu nhíu mày, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Tôi nhắm mắt lại, liều một phen, hét lớn: “Em biết em không bằng lúc nãy.

Nhưng những gì bà mối , em đều có thể học . Anh… có thể cân nhắc em không?

Nếu cưới em, sẽ không thiệt đâu! Em tốt nghiệp cấp ba, có thể dạy trẻ con,

con chúng ta sau này nhất định sẽ thông minh. Em… em cũng sẽ cố gắng trở thành một người vợ tốt!”

17

Nói xong, người trước mặt im lặng rất lâu. Tôi lo lắng mở mắt ra.

Chỉ thấy Thạch Cửu đứng yên như khúc gỗ, cả người như hóa đá.

Mất vài phút sau, mới từ từ có phản ứng, đôi mắt càng lúc càng sáng rực, dán chặt vào tôi như thể đang kìm nén một cảm mãnh liệt.

Anh khẽ ho một tiếng, để giọng mình đỡ khàn: “Em muốn lấy à?”

Tôi ngại ngùng gật đầu.

Nụ trên mặt Thạch Cửu từ từ nở rộng.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy . Dù ngăm đen, hàm răng lại rất trắng.

Anh vẫn tôi chằm chằm, như thể sợ tôi chạy mất, rồi nghiêm túc :

“Hứa Yến, những gì em hôm nay, từng chữ một, đều nhớ kỹ. Sau này mà em dám hối hận, không tha cho em đâu.”

Câu sau cùng, như nghiến răng, vẻ mặt cũng chẳng khác gì một con sói con đầy cảnh giác.

Tôi vội vàng gật đầu như gà mổ thóc: “Em không hối hận đâu.”

Anh hừ nhẹ một tiếng rồi bật : “Được, đi tìm bà mối.”

Nói rồi, như sực nhớ điều gì đó, quay lại bảo: “Anh không thích con giỏi việc. Anh trời sinh thích vận , chỉ thích mấy nàng giống em – yếu ớt, vụng về, không biết gì cũng chẳng sao.

Cưới về rồi, nấu cơm, ruộng gì cũng hết. Em chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi, đừng lo chuyện gì cả.”

Mặt tôi đỏ bừng bừng.

Gì… gì mà tốt đến thế này chứ?!

【Aaaaaaaa tôi không nằm mơ chứ?! CP tôi đẩy đã thành đôi thật rồi!】

【Cưới ngay tại chỗ luôn đi! Cho Thạch Cửu như ý đi, không thì ấy thèm đến phát điên mất!】

Tôi loạt bình luận ấy, mặt càng đỏ như gấc chín.

Thạch Cửu việc nhanh gọn vô cùng. Chưa đầy hai ngày, hôn sự của chúng tôi đã định xong.

Từ đó, bắt đầu bận bịu chuẩn bị cho lễ cưới.

18

Hôm trước ngày cưới, Đặng Quân cùng đám đàn ông trong khu tập thể lái ô tô đến làng,

hoành tráng như đi thị sát.

Vừa xuống xe, đã có rất nhiều người trong làng xúm lại xem.

Thấy tôi, Đặng Quân liền mỉm lên tiếng: “Yến Yến, cũng lâu rồi đấy. Em biết lỗi rồi chứ? Anh đâu muốn để em chịu khổ, chỉ tại trước kia em quá nuông chiều thôi.

Lần này về thủ đô, em nhớ ngoan ngoãn xin lỗi Kỳ Kỳ, sau này chuyện gì cũng phải nhường nhịn con bé, hiểu không?”

Đằng sau, mấy cậu trai trong khu tập thể cũng cợt, ra vẻ thân thiết mà liếc mắt đưa với nhau.

Mấy người bọn họ nhao nhao lên:

“Yến Yến, vì muốn em quay về thủ đô, Đặng đã tốn không ít công sức đấy.”

“Còn đứng ngẩn ra gì? Vui quá hóa ngốc rồi đúng không? Mau lên xe nào!”

“Tuy em không còn là con nhà họ Đặng nữa, vẫn là em ngoan của bọn . Sau này gả cho ai trong bọn cũng đều là con khu tập thể.”

“Đúng đó Yến Yến, bọn chưa từng quên em. Chỉ cần em đừng Kỳ Kỳ buồn nữa thì vẫn luôn là em tốt của bọn .”

“Anh nhớ em từ nhỏ đã thích quấn lấy Đặng rồi. Có phải sớm đã có cảm với ấy không? Bây giờ không còn quan hệ máu mủ nữa, cưới ấy cũng đấy, vẫn là người nhà họ Đặng thôi mà.”

Đặng Quân nghe thế thì nở nụ nhã nhặn, bộ dáng tự tin, lên tiếng:

“Yến Yến, chỉ cần Kỳ Kỳ đồng ý, có thể cưới em. Nên đừng giận dỗi với con bé nữa, không?”

Cùng lúc đó, dòng bình luận lại tràn ngập:

【Tởm! Nghe thì hay ho đấy, rõ ràng là đang dùng chuyện cưới xin để treo em ấy, thực ra chỉ muốn dụ em ấy mềm lòng thôi!】

【Một lũ đạo đức giả, buồn nôn!】

【Trước khi đến đây, ai nấy còn vênh váo lắm. Bảo rằng đã hai tháng rồi, Yến Yến từ nhỏ yếu đuối, giờ ruộng cực khổ, chắc chắn sẽ cảm phát khóc khi thấy bọn họ đến đón, rồi sẽ ngoan ngoãn mặc họ điều khiển.】

19

Người trong làng ai cũng biết ngày mai tôi sẽ gả cho Thạch Cửu, thấy cảnh này liền sững sờ, rồi bắt đầu xì xào bàn tán.

Tôi thậm chí còn thấy Thạch Cửu đang đứng ở ngoài đám đông. Bên cạnh là Hà Lan. Tôi loáng thoáng nghe thấy ta : “Đội trưởng, Hứa Yến từ nhỏ đã thích trai nuôi rồi, chắc chắn sẽ không chịu cưới đâu.”

Thạch Cửu tôi chằm chằm, môi mím chặt, không một lời.

Tôi đám đàn ông trước mặt, vô thức lùi lại một bước, muốn đến chỗ Thạch Cửu.

Nhưng vừa nhấc chân, đã bị Đặng Quân chặn lại. Anh ta cau mày tôi: “Yến Yến, sao em không gì? Gặp lại vui quá ngẩn cả người à? Được rồi, hôm nay đến để đón em về. Mau thu dọn đồ đạc, lên xe đi.”

Tôi lắc đầu, bình tĩnh : “Anh Đặng, tôi đã viết rõ ràng trong thư rồi. Em của là Đặng Kỳ. Tôi và … không còn quan hệ gì nữa. Tôi sẽ không quay về, cũng không trở lại nhà họ Đặng. Tôi sống ở đây rất tốt. Mong các quay về đi, đừng phiền cuộc sống của tôi nữa.”

Đặng Quân sững người, rồi như chợt hiểu ra điều gì, không vui : “Em xem kìa, bao nhiêu thời gian rồi mà vẫn còn giận dỗi. Xem ra mấy tháng nay vẫn chưa khổ đủ.”

Đám đàn ông phía sau cũng phụ họa: “Được rồi Yến Yến, đừng bướng bỉnh nữa.”

“Em chẳng phải chỉ muốn tranh giành cảm với Kỳ Kỳ sao? Cũng thật là ích kỷ quá mức rồi đấy.” “Phải đấy, Kỳ Kỳ khổ mười tám năm, em không thể nhường nhịn ấy chút à?”

“Thôi đi, đừng giá nữa, mau dọn đồ về thủ đô với bọn đi.”

Bên cạnh, sắc mặt Đặng Quân cũng lạnh xuống, vẻ mặt đầy thất vọng, như thể sẵn sàng quay lưng bỏ đi bất cứ lúc nào.

Ngay lúc đó, Thạch Cửu bước nhanh lên phía trước, đứng chắn trước mặt tôi, vẻ mặt tối sầm.

Đặng Quân nhíu mày, quát lên: “Anh là ai? Tránh xa em tôi ra!”

Tôi chủ nắm lấy tay Thạch Cửu, kiên định :

“Anh Đặng, xin giới thiệu, đây là chồng sắp cưới của tôi – Thạch Cửu.”

20

Lời vừa dứt, Đặng Quân cùng đám đàn ông phía sau đều sững sờ.

Một lúc sau, Đặng Quân cau mày, mặt khó coi: “Vì muốn chọc giận tôi, em lại đi tìm một người đàn ông thế này sao? Hứa Yến, đúng là trước đây đã nuông chiều em quá rồi!”

Mấy người khác trong đám cũng phụ họa: “Yến Yến, thế này là quá đáng rồi đấy.

Bọn biết em muốn cưới Đặng, cũng đâu cần tùy tiện kéo một người ra để ấy khó chịu chứ.”

“Nếu em quá rồi, sẽ khó mà thu dọn hậu quả đấy.”

Tôi suýt nữa bật vì tức — ai quá hả?

Tôi không muốn phí lời với đám đàn ông tự cho mình là đúng ấy, liền dứt khoát :

“Tôi có gì đâu mà các thế? Tôi và Thạch Cửu đã đính hôn rồi, đám cưới tổ chức vào ngày mai. Nếu không tin, có thể hỏi người trong làng. Nể từng quen biết, nếu các muốn ở lại dự đám cưới, tôi rất hoan nghênh. Nhưng nếu còn ăn linh tinh nữa, thì đừng trách tôi không khách sáo.”

Nói xong, tôi kéo tay Thạch Cửu quay vào nhà.

Bên ngoài, sắc mặt đám người Đặng Quân xám xịt. Sau đó, họ đi hỏi người trong làng, biết chuyện chúng tôi đúng là sẽ cưới vào ngày mai, Đặng Quân tức điên lên.

Anh ta lại tìm tôi, bảo tôi đừng bướng bỉnh nữa, ta biết tôi không nỡ rời xa nhà họ Đặng, sẵn sàng cưới tôi, ngày mai sẽ đưa tôi về thủ đô.

Bảo tôi đừng lấy chuyện giận dỗi ra trò với hạnh phúc cả đời.

Tôi chẳng buồn đáp lại. May mà Thạch Cửu lo cho tôi, đêm đó ở ngoài canh chừng suốt.

Tôi bảo đuổi người, liền không khách khí mà lôi Đặng Quân ra ngoài.

Hôm sau, chúng tôi tổ chức hôn lễ ở làng.

Đám người Đặng Quân vẫn chưa chịu từ bỏ. Muốn rối trong hôn lễ, hét lên dân làng “cưỡng ép phụ nữ nhà lành”, muốn đưa tôi đi.

Tôi tức đến run người.

Đúng lúc ấy, một chiếc xe hơi lăn bánh vào làng.

Một gương mặt quen thuộc bước xuống. Là ông nội Thạch – ông cụ trong khu tập thể mà tôi từng gặp, cũng là cấp trên cũ của cha mẹ nuôi tôi.

Đám người Đặng Quân đương nhiên cũng nhận ra ông ấy, tức thì không ai dám loạn nữa, đứng đó, mặt đơ như tượng.

Thạch Cửu bước lên trước, cung kính gọi một tiếng: “Ông nội.”

[Ngoại truyện]

Lúc này tôi mới biết, Thạch Cửu chính là cháu trai của ông Thạch.

Bố mẹ mất sớm, lớn lên bên cạnh ông. Sau đó vào quân đội hơn mười năm, luôn ở bên cạnh ông.

Bây giờ đã xuất ngũ, chưa có công việc cụ thể, không muốn sống ở khu tập thể, nên về quê thăm bác hai, rồi ở lại giúp dân làng việc.

Gần đây chuẩn bị cưới vợ, nên mới gọi ông đến dự lễ.

Ông Thạch thấy vở kịch hôm nay, đầu tiên lạnh lùng lườm đám Đặng Quân, rồi mới tươi tiến lên, nắm tay tôi và Thạch Cửu: “Không ngờ cháu dâu của ông lại là người quen cũ.

A Cửu, sau này phải đối xử tốt với Yến Yến, nếu không thì ông không tha cho cháu đâu đấy.”

Thạch Cửu gật đầu thật lực.

Dưới sự chứng kiến của ông Thạch, hôn lễ nhanh chóng hoàn thành.

Tối hôm đó, tôi và Thạch Cửu về phòng, ngồi trên giường đất. Ánh nến lờ mờ lay .

Thạch Cửu tôi chằm chằm, ánh mắt nóng rực, khiến mặt tôi đỏ bừng, cả người cứ thấy không yên.

Tôi bối rối tìm chuyện lảng: “Không ngờ… là cháu ông Thạch đấy.”

Thạch Cửu vẫn dán mắt vào tôi: “Ừ, chưa từng về nhà, trước giờ toàn ở trong quân đội.

Dạo gần đây còn nghĩ không biết nên chuyển ngành về đâu, ban đầu tính về thủ đô.”

Tôi vội : “Anh không cần vì em mà…” Hơn nữa, tôi cũng không còn thích nơi đó.

Thạch Cửu lắc đầu: “Em không cần cảm thấy áp lực. Thật ra ông cũng muốn ở bên cạnh. Chỉ là trước kia còn muốn đi đây đó. Nhưng bây giờ…”

Không biết nghĩ đến gì, khẽ lạnh:

“Bọn họ khiến em chịu nhiều uất ức như , đương nhiên phải về, để đòi lại công bằng cho vợ rồi.”

Anh ngước lên tôi, đôi mắt đen sâu thẳm như đang lời thề không cần mở miệng.

Sau đó cúi xuống, thổi tắt ngọn nến, giọng khàn khàn vang lên trong bóng tối: “Ngủ đi, khuya rồi.”

Tôi cảm nhận hơi thở của áp sát, tim đập loạn như trống đánh.

Trong bóng tối, ánh mắt như muốn thiêu đốt người ta, tôi đến mức toàn thân nóng ran.

“…Vâng.” Tôi khẽ đáp.

Bình luận lại hiện lên:【Khốn thật! Tắt đèn rồi!!!】 【Có gì mà hội viên cao cấp như tôi không xem hả!!!】 【Aaaa tôi *****】

— Toàn văn hoàn —

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...