12
Sau khi Thạch Cửu rời đi, tôi tự mình việc.
Không ngờ chưa đến một tiếng sau, đã quay lại.
Tóc còn chưa khô hẳn, trông như vừa mới tắm xong.
Thấy tôi đang cắt lúa, nhíu mày, giật lấy liềm từ tay tôi.
Sau đó chẳng gì, mặt lạnh như tiền, cứ thế cắm đầu việc.
Anh ấy không một lời, chỉ lặng lẽ cắm đầu việc. Nhìn thì có vẻ dữ, thật ra chỉ là hổ giấy mà thôi.
Dòng bình luận lại hiện lên liên tục: 【Anh ấy đang ****】
【Tính Thạch Cửu là đấy, lúc đau lòng cũng chẳng , chỉ biết ôm trong lòng. Thế bảo sao không dọa người ta bỏ chạy!】
Tôi dòng chữ mà mím môi khẽ. Sau đó ghé sát tai , nhỏ giọng : “Anh Thạch Cửu, thật tốt.”
Động tác của khựng lại một chút, không gì, vẫn tiếp tục việc. Chỉ là tôi có thể cảm nhận rõ ràng, khí lạnh bao quanh người dần dần tan đi.
Hình như… hết giận rồi. Cắt lúa cũng nhanh hơn hẳn.
Liên tục mấy ngày sau đó, Thạch Cửu đều đến ruộng giúp tôi việc.
Anh nhanh, lại không ảnh hưởng đến phần việc của mình. Toàn là dậy sớm xong phần mình, rồi mới sang giúp tôi. Lúc tối rảnh thì lại quay về giúp thêm.
Tôi thấy vất vả quá,
nên muốn tự phần của mình.
Nhưng mỗi lần tôi nhắc đến chuyện đó, là mặt lại đen sì, tỏ rõ vẻ không vui.
Lâu dần, ánh mắt người trong làng chúng tôi cũng bắt đầu thay đổi.
Đặc biệt là mấy trong đội sản xuất.
Thạch Cửu vừa cao ráo, vừa siêng năng, lại là đội trưởng của làng. Không ít chị em đều có ý với .
Nhất là Hà Lan, hễ gặp tôi là trừng mắt, chửi tôi là hồ ly tinh.
Tôi chẳng thèm để ý. Ngược lại, mấy bác trong làng thì cứ trêu ghẹo tụi tôi.
Có người còn hỏi Thạch Cửu có phải thích tôi không, muốn cưới tôi vợ không, cần thì bà sẽ mối giúp.
Mỗi lần như , Thạch Cửu đều mặt không cảm mà : “Đừng linh tinh, ảnh hưởng đến danh tiếng của người ta.”
Tôi nghe , ánh mắt trêu chọc của mấy bác mà mặt nóng ran.
Tôi len lén Thạch Cửu, sau một thời gian tiếp , tôi phát hiện là người ngoài lạnh trong nóng, thật sự là một người rất tốt.
Tôi bắt đầu nghĩ, nếu đúng như bình luận , lấy rồi sống cả đời thế này cũng không tệ.
Tương lai tôi có chồng, có con, có một mái nhà thực sự…
Càng nghĩ, mặt tôi càng đỏ bừng. Tôi cúi đầu không dám nữa.
13
Chẳng bao lâu sau, tôi lại nhận thư của Đặng Quân và mấy cậu trai trong khu tập thể gửi đến.
Giọng văn trong thư của Đặng Quân có chút không vui, thậm chí còn trách móc tôi một trận.
Anh ấy viết: “Yến Yến, em khiến thất vọng thật đấy. Là do và bố mẹ đã nuông chiều em quá mức. Chúng ta chẳng qua chỉ đưa em về quê một thời gian, mà em lại giận dỗi đến mức cắt đứt liên lạc.
Em không nghĩ đến việc Kỳ Kỳ vì em mà phải sống khổ suốt mười tám năm sao? Em nợ nó mười tám năm, chuyện bây giờ là điều em phải để bù đắp. Đừng ích kỷ, đừng ngang bướng như nữa không?
Nếu đã như thế, thì cứ ở lại quê, rèn lại tính nết đi. Chờ đến khi em biết sai, sẽ đón em về.”
Còn những chàng trai khác trong khu tập thể khi nhận thư từ chối liên lạc của tôi,
cũng không vui vẻ gì.
Nội dung thư họ gửi lại cũng gần giống với Đặng Quân. Họ buồn vì tôi dứt khoát, hỏi tôi có phải vẫn còn oán giận Đặng Kỳ, còn trách họ không ngăn cha mẹ nuôi đưa tôi đi không?
Họ Đặng Kỳ chịu khổ mười tám năm, tôi chỉ mới xuống quê vài ngày, mà đã ôm đầy oán khí như có đáng không?
Họ khuyên tôi nên rộng lượng một chút, đừng giận dỗi nữa.
Nói rằng họ biết từ nhỏ tôi vốn nuông chiều, bây giờ tôi không còn là con nhà họ Đặng nữa, nên cần học cách sống khiêm nhường hơn.
Cuối thư họ viết, nếu có ngày nào tôi muốn quay về, chỉ cần viết thư, họ sẽ đến đón tôi.
Tôi đống thư trước mặt, lòng lạnh dần từng đợt.
Ngay lúc đó, mấy dòng bình luận lại hiện ra.
【Yue, đám đàn ông thối hoắc này tôi tức chết! Chỉ biết PUA Yến Yến!】
【Mấy tên công tử đó thậm chí còn cá cược xem bao giờ Yến Yến chịu không nổi mà tự cầu xin họ đưa về. Còn bàn với nhau xem ấy sẽ viết thư cho ai. Nói rằng dù ấy cầu xin ai đi nữa, chỉ cần đón về thì chắc chắn sẽ chia nhau chơi chán rồi ném cho những đứa còn lại!】
【Còn cái tên Đặng Quân kia, cũng rằng cứ để ấy ở quê thêm thời gian nữa cho khổ thấm vào xương, lúc quay lại thủ đô sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Tởm thật!】
14
Tôi không một lời nào, đem toàn bộ số thư đó xé vụn rồi ném đi.
Thủ đô ấy à, tôi sẽ không quay lại nữa đâu. Từ giờ trở đi, những người đó với tôi… đều là người xa lạ.
Tôi không cần phải buồn vì họ.
Hôm sau, trời chưa sáng hẳn, tôi đã chuẩn bị ba cái bánh bắp thêm một bình nước nóng đem ra đồng. Hai cái cho Thạch Cửu, một cái để mình ăn.
Vừa đến ruộng, tôi phát hiện không chỉ có Thạch Cửu, mà Hà Lan cũng đang ở đó.
Tôi cau mày, bước lên vài bước. Liền nghe thấy Hà Lan đang cố giọng ngọt ngào chuyện với Thạch Cửu.
“Đội trưởng Thạch à, đừng để con nhỏ Hứa Yến nó lừa! Nó mê mấy công tử ở thủ đô, đâu có coi ra gì! Hồi còn ở đó, nó quen giở trò thả thính, hết này đến khác, cả cái khu tập thể ai mà nó chưa ve vãn!
Chưa hết, nó còn nhăm nhe cả trai nuôi của nó nữa kia! Bạn học tôi kể, từ lúc biết mình là con nuôi, nó không chịu từ bỏ cuộc sống sung sướng, nên cứ tìm cách gả cho trai nuôi! Gần đây còn suốt ngày viết thư cho ta, năn nỉ ta đón về.
Nó bám lấy là để lợi dụng thôi, muốn việc giúp nó. Hôm qua tôi còn thấy nó ôm thư mà vui như mở cờ trong bụng kia kìa! Chẳng mấy chốc nó sẽ đá mà quay về thủ đô sống sung sướng thôi!”
Tôi siết chặt nắm tay, vội vàng về phía Thạch Cửu.
Anh cau mày, vẻ mặt tối sầm lại, lạnh lùng liếc Hà Lan một cái, trầm giọng :
“Tôi mà còn nghe thấy mấy lời thêu dệt như thế nữa, thì khỏi ở lại tổ tôi luôn.”
Sắc mặt Hà Lan lập tức cứng đờ, cuối cùng tức tối bỏ đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, tươi bước lên phía trước.
Hà Lan thấy tôi đến, càng thêm tức tối, hừ một tiếng:
“Làm như mình là thiên kim nhà họ Đặng không bằng! Một đứa con giả mạo, người ta chỉ xem như món đồ chơi thôi!”
Tôi chẳng buồn đáp, bước thẳng đến chỗ Thạch Cửu, đưa nước và bánh cho , bảo ăn chút rồi tiếp.
Nhưng lần này, Thạch Cửu không nhận lấy đồ từ tay tôi, chỉ trầm giọng :
“Em giữ mà ăn đi. Sau này khỏi phải chuẩn bị cho tôi nữa.”
Tôi sững người.
15
Những ngày sau đó, dù Thạch Cửu vẫn đến giúp tôi việc mỗi ngày, rất ít khi chuyện với tôi.
Anh cũng không chịu nhận đồ ăn, nước uống tôi đưa. Lúc nào cũng giữ khuôn mặt lạnh lùng.
Tôi muốn giải thích rõ rằng giữa tôi và Đặng Quân hay mấy người đó hoàn toàn trong sáng.
Nhưng mỗi lần tôi vừa nhắc đến, liền cắt lời, lấy cớ có việc rồi bỏ đi mất.
Anh ấy cũng chẳng chịu nghe tôi .
Chẳng bao lâu sau, mùa thu hoạch kết thúc. Vết thương trên tay tôi cũng hoàn toàn lành lại.
Không còn việc đồng áng, mấy người trí thức trẻ như tôi cũng không phải ra ruộng nữa.
Vì tôi đã tốt nghiệp cấp ba, học lực cũng ổn nên phân công đến trường dạy học cho lũ trẻ trong làng.
Còn Thạch Cửu thì cố tránh mặt tôi, đến cả cơ hội gặp ấy tôi cũng chẳng có.
Lòng tôi hơi buồn buồn.
Đúng lúc đó, một học sinh vui vẻ chạy tới khoe rằng, hôm nay chị của cậu ta sẽ đi xem mắt với đội trưởng Thạch Cửu. Không chừng sắp tới, đội trưởng sẽ trở thành rể của cậu ấy!
Tôi nghe xong liền hoảng lên. Tan lớp cái là chạy đến trước cửa nhà Thạch Cửu chờ.
Tôi trốn trong góc, ngồi xổm hơn một tiếng đồng hồ. Cuối cùng cũng thấy một nhóm người bước ra khỏi nhà .
Trong đó có một thắt bím, ăn mặc gọn gàng, trông cũng xinh xắn. Chắc là người đi xem mắt với Thạch Cửu.
Cô ấy Thạch Cửu bằng ánh mắt long lanh đầy ngượng ngùng. Bà mối thì tươi không ngớt, này từ nhỏ đã đảm đang, nấu ăn, việc nhà, việc ruộng nương gì cũng khéo léo hết, lấy về vợ thì đời đảm bảo sung túc.
Tôi nghe mà thấy tự ti hẳn. Những thứ ấy … tôi chẳng giỏi cái nào. Thạch Cửu cưới ấy chắc chắn tốt hơn nhiều so với cưới tôi.
Tôi cúi đầu, trong lòng chua xót, không còn tâm trí đâu mà tìm chuyện nữa. Chờ mọi người đi hết, tôi toan lặng lẽ rời đi.
Ai ngờ đứng dậy thì bị tê chân. Tôi khẽ kêu một tiếng rồi ngã sang bên.
Kết quả, ngã thẳng vào một vòng tay cứng rắn.
Tôi giật mình ngẩng đầu lên, đập vào mắt là khuôn mặt lạnh tanh của Thạch Cửu.
Tay vòng lấy eo tôi, hơi thở có chút không ổn định.
Chỉ một lúc sau, liền buông tôi ra, giọng có phần gắt gỏng: “Em gì ở đây?”
Bạn thấy sao?