8
Bình luận lại hiện:
【Thạch Cửu đúng là thích Yến Yến khóc, tuyệt đối không cho phép người khác ấy khóc. Hừ, đang giận thật rồi đấy!】
【Ai mà không thích Yến Yến khóc chứ huhu】
【Đừng nữa, tôi bắt đầu thấy tức. Lũ con trai trong khu tập thể thủ đô toàn xem việc chọc ấy khóc là trò vui, cứ vài ngày lại tụ tập khoe khoang xem ai ấy rơi nước mắt nhiều hơn.】
Tôi dòng bình luận, khẽ sững người, không hiểu mấy lời này có ý gì.
Ai… tôi khóc cơ?
Nhưng lúc này không phải lúc để nghĩ đến chuyện đó.
Tôi vội lau nước mắt, rồi với Thạch Cửu: “Em… em đi tiếp đây.”
Vừa xong, tôi quay người định bước đi thì lại kéo cổ tay tôi lại. Lần này cẩn thận hơn, không dùng sức, chỉ nhẹ nhàng giữ lấy.
Anh trầm giọng : “Em bị thương rồi, để thay.”
Nói rồi, cầm lấy cái liềm của tôi, quay lưng bỏ đi.
Tôi ngơ ngác bóng lưng , cảm trong lòng rối bời. Thì ra… mấy dòng bình luận đó không lừa tôi. Gọi một tiếng “”… thật sự là không phải gì nữa…
Tối hôm đó. Tôi nhận thư từ thủ đô gửi đến.
Có thư của trai tôi – Đặng Quân, và cả thư của mấy trai trong khu tập thể.
Tôi cầm đống thư trên tay, lòng chợt nghẹn lại.
Chỉ mới một tháng trước, tôi còn là con út cả nhà họ Đặng nâng như nâng trứng. Vậy mà giờ… chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tôi đã trở thành đứa trẻ không cha không mẹ.
Lúc rời đi, tôi đã cố tỏ ra mạnh mẽ, với bản thân rằng sẽ trả lại hết những gì không thuộc về mình. Tôi ôm một nỗi uất nghẹn trong lòng, nghĩ rằng sẽ sống thật tốt ở nơi xa lạ này.
Nhưng thực tế là, một mình rời xa quê hương, đến nơi không người quen biết, trong lòng tôi vẫn buồn, vẫn sợ.
Mỗi ngày phải dậy từ trước khi mặt trời mọc để việc, mà vẫn bị người ta chê trách.
Tôi đã không biết bao lần nhớ lại câu trước lúc chia tay của trai. Tự hỏi liệu có còn nhớ đến đứa em này không, liệu có thật sự sẽ đón tôi về…
Thì ra… vẫn chưa quên tôi.
Tôi lau nước mắt, mở thư ra xem.
Anh viết rằng thời gian qua Đặng Kỳ bị ốm, phải chăm sóc nên không kịp viết thư cho tôi.
Anh hỏi tôi sống ở đây có tốt không, có mệt không, có khổ không, bảo rằng đợi thêm một thời gian nữa, đợi khi Đặng Kỳ khỏe hơn, sẽ đón tôi về thủ đô.
Anh còn , bố mẹ vẫn nhớ tôi, chỉ là vì Đặng Kỳ trong lòng vẫn còn khó chịu, nên họ cũng không biết phải sao. Anh bảo tôi đừng giận họ.
9
Tôi mắt đỏ hoe, lại mở thư của những người khác trong khu tập thể.
Ai cũng hỏi tôi ở quê sống thế nào, có vất vả không, có cần nhà để lén đón tôi về không.
Tôi đọc từng dòng thư, lòng như sưởi ấm. Tự nhiên cảm thấy bao mệt nhọc trong người cũng nhẹ bớt đi phần nào.
Ngay lúc đó, hàng loạt dòng bình luận lại hiện ra trước mắt tôi:
【Đừng tin đám đàn ông khốn nạn đó, đừng quay về! Miệng họ hay lắm, trong lòng thì chỉ xem em như một món đồ chơi thôi!】
【Trong bản gốc, cái người trai kia chẳng tốt đẹp gì đâu! Lần này đón em về, là để cưỡng ép chiếm lấy em đấy!】
【Em luôn coi ta là trai, sau khi chuyện đó xảy ra, dù trong lòng đau đớn, em vẫn tiếc nuối cha mẹ nuôi, muốn quay về một gia đình. Cuối cùng em cam chịu đi theo ta, chấp nhận lấy ta để gọi là người một nhà.】
【Anh ta có em, có để tâm đến em, càng thương em ruột của mình hơn. Mỗi lần em và Đặng Kỳ mâu thuẫn, ta đều đứng về phía ấy, rồi đánh mắng, quát tháo em, bắt em phải nhường nhịn, vì nghĩ rằng em nợ ta.】
Sau đó, ta nghe lời cha mẹ nuôi em, đi liên hôn với một khác, lại không nỡ rời xa em, giấu nhẹm chuyện đó, lén lút nuôi em bên ngoài như nhân.
Kết quả là em bị Đặng Kỳ dắt theo chị dâu tương lai, giữa thanh thiên bạch nhật trói lại đánh đập, mắng nhiếc giữa phố, mất sạch danh tiếng.
【Tên nhu nhược đó cũng chẳng dám đứng ra bảo vệ em. Em bị đánh đến mức phải nằm viện cả tháng trời, mà hắn còn không dám đến bệnh viện thăm em một lần!】
【Sau này, em hoàn toàn thất vọng với hắn và cha mẹ nuôi, muốn trả thù họ nên mới đi theo những người đàn ông khác trong khu tập thể.】
【Nhưng mấy người đàn ông đó chẳng ai có ý tốt cả, từ lâu đã để mắt tới em. Trước kia còn sợ nhà họ Đặng, giờ em sa cơ, chúng coi em như món đồ chơi, miệng thì giúp em trả thù, thực chất chỉ là lừa gạt, muốn chiếm lấy thân thể em!】
【Thậm chí, bọn chúng còn không thèm hỏi ý em, lén đưa em đến nhà mấy người đàn ông khác, dùng em như món hàng để trao đổi. Em bị ép buộc phải lăn lộn giữa đám đàn ông trong khu, chẳng bao lâu thì đổ bệnh, thảm không sao kể hết!】
【Sau này, em bệnh nặng không sống bao lâu, tuổi xuân cũng qua rồi, mấy người đó liền bỏ mặc em. Em lang thang đầu đường xó chợ, thê thảm vô cùng, còn bị Đặng Kỳ và đám người chỉ tay vào mặt chửi là “báo ứng”. Cuối cùng, vẫn là Thạch Cửu đưa em về, chăm sóc em đến lúc chết, rồi chôn cất cho em.】
10
Tôi chằm chằm vào loạt bình luận cứ ào ào hiện ra trước mắt, hai mắt mở to dần, bất giác rùng mình một cái.
Nếu như lúc đầu tôi còn nghĩ mình đang nằm mơ, thì giờ đây, sau tất cả những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, tôi đã tin đến bảy, tám phần rằng… những điều trong mấy dòng chữ này là sự thật.
Từ những lời bình luận ấy, tôi hiểu ra… mình đang sống trong một cuốn tiểu thuyết.
Đặng Kỳ là “con thật sự” cưng chiều nhất truyện Còn tôi, chỉ là con giả mạo xinh đẹp “độc ác”, cuối cùng có kết cục vô cùng bi thảm.
Không! Dù thế nào đi nữa, tôi tuyệt đối không thể quay về thủ đô!
Dù có phải việc mệt chết ở nơi này, tôi cũng không muốn trở thành món đồ chơi của mấy tên công tử kia.
Tôi vội lấy bút ra, viết thư trả lời từng người.
Tôi mình sống rất tốt, mọi người không cần lo lắng cho tôi nữa. Rồi viết cho Đặng Quân, rằng 18 năm qua chỉ là một sai lầm. Tôi đã chiếm lấy cuộc sống của Đặng Kỳ, xin lỗi ấy, và cũng không có ý định quay về nữa. Bảo ấy đừng bận lòng vì tôi.
Sau đó, tôi cũng viết thư cho những người đàn ông trong khu tập thể, rằng hiện giờ tôi sống ổn, tự lực cánh sinh, không còn là con nhà họ Đặng, cũng không phải là em của họ nữa.
Tôi nhờ Đặng Quân chuyển lời, bảo họ từ nay đừng gửi thư cho tôi nữa.
Khi gửi xong tất cả thư, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Sáng hôm sau.
Trời chưa kịp sáng, tôi đã dậy đi đồng.
Vừa đến nơi, tôi thấy chỗ đất ban đầu vốn là phần việc của mình,
Thạch Cửu đang cúi đầu, không không rằng, cắt lúa bằng lưỡi liềm.
Anh to con, việc lại nhanh gọn, gặt lúa còn nhanh gấp mấy lần tôi.
Hà Lan – cùng đi xuống quê với tôi – đang nghiến răng nghiến lợi sang bên này.
Vừa thấy tôi, ta liền nhổ một cái, nhỏ giọng mắng:
“Con hồ ly tinh này!”
Tôi mặc kệ ta, cầm nước tiến lại chỗ Thạch Cửu, dịu dàng , cất giọng mềm mỏng: “Anh Thạch Cửu, mệt rồi phải không? Uống chút nước đi.”
Thạch Cửu ngẩn ra, rồi ngẩng đầu tôi.
Lúc này trời vẫn chưa sáng hẳn. Dưới ánh trăng mờ mờ, đôi mắt càng thêm sâu thẳm,
đen láy như đôi mắt sói, đang dán chặt vào con mồi ngon miệng.
Dường như chỉ cần một giây sau, ấy có thể nuốt chửng tôi vào bụng.
11
Nếu là trước đây, chắc tôi lại run lẩy bẩy vì sợ rồi. Nhưng từ sau khi đọc mấy dòng bình luận ngày hôm qua tôi đã không còn sợ Thạch Cửu như ban đầu nữa.
Anh ấy tuy cũng “thèm” tôi, không giống mấy người đàn ông khác.
Anh chưa bao giờ giở thủ đoạn để chiếm đoạt tôi, cũng không ép buộc tôi gì.
Anh thích tôi – là thích chính con người tôi. Là muốn cưới tôi về nhà, cùng nhau sống cuộc đời tử tế, chứ không phải coi tôi như món đồ chơi để thỏa mãn.
Anh chỉ là… có vẻ đáng sợ thôi, chứ chưa từng tổn thương tôi.
Anh là một người tốt.
—
Thấy Thạch Cửu không gì, tôi đưa bình nước về phía thêm chút nữa, nhỏ giọng gọi: “Anh Thạch Cửu?”
Lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng thu lại ánh mắt đang tôi đắm đuối. Hai vành tai bỗng nhuộm sắc đỏ.
Anh vội nhận lấy bình nước từ tay tôi, ngửa đầu uống ừng ực.
Có điều uống nhanh quá, nên bị sặc, ho sù sụ.
Nước văng cả lên người, theo cổ và mặt chảy xuống dưới.
Tôi vội lục túi lấy khăn tay ra giúp lau.
Ngay khoảnh khắc tay tôi chạm vào, cơ ngực liền căng cứng lại. Bàn tay to nóng hổi giữ lấy tay tôi, khàn giọng : “Không cần, để tự .”
Tôi tiến thêm một bước, nhận lại bình nước, ngửa đầu , rạng rỡ.
Mắt tôi lấp lánh ánh sáng, chân thành :
“Anh Thạch Cửu, tốt với em thật đấy. Em cảm ơn .”
Cảm ơn đã chăm sóc em, cảm ơn đã việc giúp em, cảm ơn … vì đã không chê em khi em bệnh, mà còn chăm sóc em đến tận lúc cuối đời.
Gương mặt rám nắng của Thạch Cửu đỏ bừng lên ngay lập tức.
Không hiểu sao, vẻ mặt trông có chút kỳ lạ.
Anh thậm chí không dám thẳng vào mắt tôi, quay mặt đi, cứng nhắc để lại một câu:
“Anh còn có việc, đi trước. Tay em chưa khỏi, đừng , đợi về rồi cho.”
Nói xong, quay người bỏ đi như chạy trốn.
Tôi ngẩn người bóng lưng , bỗng một loạt bình luận lại hiện ra trước mắt.
Nhưng lần này không phải chữ, mà toàn là mấy dòng kiểu 【*******】
Cuối cùng, một dòng bình luận giận dữ hiện lên:【Khỉ thật, lại bị kiểm duyệt mất tiêu rồi!】
Tôi chớp chớp mắt, càng mơ hồ hơn.
Bạn thấy sao?