5
Can đảm vừa mới dồn lên để bật lại bỗng tan thành mây khói. Trời ơi, sao càng càng thấy đáng sợ! Anh ta sẽ không đánh tôi thật đấy chứ? Tôi chột dạ cúi gằm đầu. Sau lưng lại vang lên tiếng mỉa mai.
“Nó còn dám khóc nữa cơ đấy! Phen này đội trưởng Thạch nhất định càng ghét nó hơn, có khi sắp bị đuổi khỏi làng rồi cũng nên!”
“Cho dù không đuổi thì cũng bị mắng một trận, có tí việc mà khóc như ai bắt nạt, tưởng mình còn là tiểu thư nhà họ Đặng chắc? Làng này bé thế, không chứa nổi bà cao giá như ta đâu!”
Mặt tôi lập tức xị xuống. Thạch Cửu… sẽ không thực sự đuổi tôi đi chứ?
Ngay lúc đó, trước mắt tôi lại hiện lên một chuỗi dòng chữ:
【Nhìn dáng vẻ đáng thương này mà xem, Thạch Cửu mê mẩn ấy mất rồi.】
【Bé con à, đừng để vẻ ngoài dữ tợn của ta lừa, trước mặt em ta còn ngoan hơn cả cún ấy!】
Tôi sững người, ngơ ngác những dòng chữ đó.
【Đừng khóc nữa, chỉ cần em gọi ấy một tiếng “”, từ nay về sau mọi việc nặng nhọc ấy đều cho em!】
【Thạch Cửu khoẻ lắm luôn, việc đỉnh của chóp, lại còn cưng vợ nữa, ở với ấy em không thiệt đâu!】
Mặt tôi bắt đầu nóng ran. Những cái này… là sao chứ… Tôi không nhịn lại nhớ đến những dòng chữ tối qua Thì ra hôm qua mình không nằm mơ, tất cả những gì tôi thấy… đều là thật.
Tôi nghĩ đến lời trong mấy dòng bình luận kia, lại lần nữa gom đủ can đảm, ngẩng đầu về phía Thạch Cửu. Anh vẫn đứng đó, cau mày tôi, ánh mắt vẫn sâu hoắm dán chặt vào tôi.
Anh ta cao lớn, dáng người vạm vỡ. Mặc áo ba lỗ, hai cánh tay trần lộ rõ cơ bắp thô đến mức trông như sắp to ngang vòng eo tôi . Toàn thân toàn cơ là cơ, nắm cứng như đá. Nhìn là biết, đánh người chắc chắn rất đau.
Cái ý định phản kháng vừa le lói trong tôi… tắt ngúm ngay lập tức.
Tôi vừa lau nước mắt vừa nghĩ: Những gì mấy dòng kia … là thật đấy à?
Sao tôi cứ có cảm giác… ta sắp đánh tôi trời!
Thạch Cửu thấy tôi mắt đỏ hoe, không một lời, lông mày càng nhíu chặt, sắc mặt cũng ngày một u ám. Anh ta bước tới hai bước lớn, càng lúc càng gần tôi hơn. Tôi thậm chí còn cảm nhận hơi nóng phả ra từ người ấy.
Anh lại trầm giọng hỏi lần nữa: “Khóc cái gì?”
Tôi sợ quá khẽ rụt vai lại. Trời ơi… càng lúc càng đáng sợ hơn rồi…
Bình luận hiện ra:
【Bé con, mau nũng đi!】
【Gọi ấy một tiếng “”, rồi để ấy cún cưng của em, gánh hết việc luôn!】
【Đừng sợ, giờ là lúc lật mình chủ rồi!】
【Nói mấy câu ngọt ngào với ta, sau này em khỏi phải gì luôn! Tin chị đi, thiệt đó!】
Không cần việc nữa thật sao? Tôi bán tín bán nghi Thạch Cửu. Rồi lấy hết can đảm, kiểu “cùng lắm thì chết”, nhắm chặt mắt lại.
Tôi bắt chước giọng điệu ngày xưa hay nũng với mấy trai mình, khẽ cất tiếng, giọng mềm nhũn:
“Anh Thạch Cửu… tay em đau quá…”
Trong giọng còn lẫn cả tiếng nghẹn ngào – vì sợ!
6
Tôi nghĩ, nếu nhắm mắt mà bị đánh thì chắc đỡ sợ hơn là thấy.
Thế xong, người trước mặt lại im lặng một lúc lâu. Tôi sợ quá, khẽ mở mắt ra. Liền thấy Thạch Cửu đang tôi chằm chằm, đôi mắt đen láy bỗng sáng rực lên, cứ thế dán vào tôi không rời.
Thật sự… như một con chó to!
Tôi ngơ ngác nghĩ.
Ngay khoảnh khắc sau đó, ánh mắt Thạch Cửu hạ xuống tay tôi. Sắc mặt lập tức trầm xuống, cau mày dữ dội, cả khuôn mặt lạnh băng như căng ra từng tấc.
Rồi vung tay lên, đưa thẳng về phía tôi.
Tôi sợ quá, tưởng sắp ăn tát đến nơi, liền ôm đầu theo phản xạ.
Đám bình luận đều là đồ lừa đảo! Tôi nũng rồi mà ấy vẫn muốn đánh tôi!
Đằng xa, mấy cùng làng lại hả hê chêm vào:
“Con hồ ly này còn dám nũng với đội trưởng Thạch á? May mà ấy không mê ! Ghét nhất mấy đứa lười chảy thây, suốt ngày ra vẻ yếu đuối. Hừ, bị đánh rồi nhé, đáng đời!”
Nhưng giây tiếp theo,
Thạch Cửu chỉ nắm lấy cổ tay tôi, cúi đầu xem lòng bàn tay tôi.
Bàn tay trắng mịn như ngọc,
đã bị lưỡi liềm mài đến mức nổi đầy vết phồng rộp…
Có mấy chỗ đã bắt đầu rỉ máu, mà thấy xót ruột.
Sắc mặt Thạch Cửu lại càng u ám hơn. Anh nắm lấy cổ tay tôi rồi kéo thẳng ra ngoài.
Bình luận xuất hiện:
【Đau lòng rồi, ấy đau lòng thật rồi!】
【Tôi đã bảo rồi mà, nũng nhất định có tác dụng! Gã đàn ông thô kệch đầy cơ bắp và mỹ nhân mềm mại, tôi mê chết mất!】
7
Hành đột ngột của Thạch Cửu không chỉ khiến mấy nữ trí thức bên cạnh ngẩn người mà ngay cả tôi cũng đơ luôn.
Tôi bị kéo đi, đành lững thững theo sau, vừa đi vừa cái lưng rộng của đến ngẩn ngơ.
Sức tay của thật sự rất mạnh, nắm cổ tay tôi đau nhói.
Anh chẳng gì, cứ thế kéo tôi đi một mạch.
Cả người tỏa ra khí áp thấp đến lạ, trông có vẻ tâm trạng cực kỳ tệ.
Tôi mím môi, cũng không dám kêu đau hay giãy ra.
Chẳng mấy chốc, Thạch Cửu đã kéo tôi đến chỗ ông lang trong làng – một thầy thuốc không chuyên.
Anh bảo ông ấy giúp tôi băng bó.
Đến khi buông tay ra, tôi mới phát hiện cổ tay mình bị nắm đến bầm tím cả một vòng.
Ông lang liếc bằng ánh mắt nghi hoặc, giọng hơi kỳ quặc:
“Cậu đấy à?”
Thạch Cửu cúi đầu, ánh mắt đen sâu hoắm dán chặt vào cổ tay tôi.
Ánh mắt ấy sâu đến mức khiến tôi không thoải mái nổi.
Tôi vô thức rụt tay lại.
Lúc này mới chịu thu lại ánh , vành tai cũng hơi đỏ lên.
Anh khẽ ho một tiếng, nhỏ giọng lầm bầm:
“Sao mềm thế…”
Bình luận chen vào:
【Mày rung dữ dội nữa rồi đúng không hả Thạch Cửu?】
Mặt tôi cũng bắt đầu nóng lên, cúi đầu không dám ai, lặng lẽ đợi ông lang băng bó xong.
Sát trùng bằng cồn thật sự rất đau, tôi cắn chặt môi, cố không kêu lên một tiếng nào.
Nhưng tôi vốn yếu đuối, mắt dễ rưng rưng, cuối cùng vẫn không kìm mà nước mắt cứ chực trào.
Đến khi băng bó xong xuôi, tuy nước mắt chưa rơi, đã chực chờ trong hốc mắt.
Tôi ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt của Thạch Cửu đang mình, lông mày lập tức nhíu lại lần nữa, vẻ mặt khó chịu vô cùng.
Anh quay sang lườm ông lang bằng ánh mắt chẳng mấy thiện cảm.
Nghe đâu ông lang này là bác hai của Thạch Cửu, nên chẳng sợ chút nào.
Chưa kịp để gì, ông đã trừng mắt lườm lại rồi khoát tay đuổi hai chúng tôi ra ngoài.
Bạn thấy sao?