Cuộc Sống Mới Của [...] – Chương 5

8.

 

Hiệu suất của tòa án rất nhanh.

 

Sáng ngày thứ ba, đến lượt Tống Phong chủ tìm tôi.

 

"Trần Vân, điên rồi! Tại sao tôi phải đưa cho năm mươi vạn!"

 

Tôi đã mà, ta sẽ sụp đổ khi thấy đống hóa đơn đó.

 

Những năm qua, lương hàng tháng của ta không chỉ có bốn nghìn, mà là hơn mười nghìn.

 

Nói nghe hay lắm là đưa lương cho tôi, thực tế là chuyển số tiền còn lại cho mẹ ấy.

 

Tại sao ta chỉ đưa cho tôi bốn nghìn? Bởi vì lương của tôi là bốn nghìn, ta không thể kém , còn phải sao cho đẹp mặt để tôi không .

 

Tôi đã lấy ghi chép chuyển tiền giữa ta và mẹ ấy khi nào ư?

 

Trước đây ta luôn việc đến nửa đêm mới về nhà, tôi không hề oán thán một lời.

 

Thực tế là mỗi khi ta ngủ say như chết, tôi liền tranh thủ kiểm tra điện thoại của ta.

 

Tống Phong nghĩ rằng ta cứ trốn ra ngoài, giảm tiếp với tôi, tôi sẽ không phát hiện ra bí mật của ta.

 

Tôi cũng không vội, có thời gian cùng ta chơi từ từ.

 

Trong mười mấy năm qua, mọi thái của ta đều trong tầm kiểm soát của tôi.

 

Giờ ta như chó bị dồn vào góc, tôi cảm thấy thoải mái: "Anh có mắt mà, không biết tự sao? Nhà và xe tôi không tranh cãi với , đổi ra tiền là ."

 

Bên kia giận dữ im lặng một lúc rồi nghiến răng : "Tôi thật coi thường em, Trần Vân! Tôi cho em biết, tôi sẽ không đưa tiền này, cũng sẽ không ly hôn!"

 

"Ồ, thì để tòa án quyết định xem có cần nghe theo không."

 

Nói xong tôi cúp máy, thêm với ta một giây cũng lãng phí thời gian của tôi.

 

Tôi tiếp tục việc ở đơn vị.

 

9.

 

Không ngờ nửa tiếng sau, mẹ chồng Lý Phân dẫn con trai Tống Khang đến tận nơi.

 

Vừa vào cửa, ánh mắt bà ấy lướt qua tôi từ xa, rồi ngồi bệt xuống đất, đ.ấ.m n.g.ự.c gào khóc: 

 

"Ôi chao ôi, Trần Vân này hưởng thụ cuộc sống sung sướng do con trai tôi mang lại bao năm, giờ hưởng đủ rồi, không muốn hầu hạ bà già này nữa, muốn ly hôn với con trai tôi, thật là không biết xấu hổ."

 

Tống Khang đứng bên cạnh, im lặng màn diễn của bà nội xong, cũng đến đạp mẹ ruột một cái.

 

"Đúng , bố đối xử tốt với mẹ như , mà mẹ cứ tính toán với bố, đòi bố đưa tiền, mẹ đúng là một kẻ tham lam, vì tiền mà ngay cả con trai ruột cũng không cần."

 

Được thôi, gọi là mẹ cũng không gọi nữa.

 

Vừa hay cũng đến rồi, tôi sẽ tính toán hết mọi thứ với .

 

"Con trai cưng, đã mẹ tham tiền, con trả lại tất cả những gì mẹ đã chi cho con bao năm qua. Trường tư thục con học, tiền nằm viện này, chẳng tốn đồng nào của bố con đâu, mẹ đã ghi chép đầy đủ rồi."

 

10.

 

Mắt của Tống Khang dần dần mở to ra, dường như không ngờ rằng tôi lại đối xử với nó như .

 

Gia đình họ Tống này thật kỳ lạ, chỉ cho phép họ tổn thương người khác, không cho phép người khác phản kháng lại.

 

Nó không nên suy nghĩ kỹ lại sao, trong mười mấy năm qua, rốt cuộc là mẹ ruột này đối xử tốt với nó, hay là bố của nó, người không mấy khi xuất hiện!

 

Các đồng nghiệp xung quanh tự nhiên biết một số chuyện gia đình của tôi, dù sao những năm qua tôi vì Tống Khang mà chạy lên chạy xuống, họ đều thấy rõ.

Họ cũng là những bà mẹ, thấy Tống Khang với tôi như , lập tức nổi giận.

 

 

"Trần Vân, sao mà nuôi dưỡng ra một con sói con vong ân bội nghĩa như thế này, nếu là con trai tôi, tôi sẽ đánh gãy chân nó!"

 

"Đúng rồi, đối xử với con cái thế nào, chúng tôi đều thấy rõ. Cậu ta thì hay rồi, giúp đỡ ông bố không mấy khi xuất hiện để bắt nạt , nuôi con như thế để gì, không tức c.h.ế.t đã là may rồi."

 

Bị mắng một câu, mặt của Tống Khang đỏ lên.

 

Tôi gật đầu, biểu thị họ rất đúng.

 

Những năm qua Tống Khang tôi bảo vệ quá tốt, không biết cảm ơn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...