Cuộc Sống Mới Của [...] – Chương 1

Việc đầu tiên tôi sau khi trọng sinh về những năm 80, chính là lên thị trấn tìm một tay chuyên giấy tờ giả.

Nhờ hắn cho tôi một giấy báo trúng tuyển đại học giả. Sau đó, tôi đến bưu điện, lén đổi lấy giấy báo trúng tuyển thật của mình.

Chỉ bởi vì ở kiếp trước, trai tôi và ta – Cố Chu Chu – cùng đỗ đại học, còn tôi thì trượt.

Bạn trai tôi sau đó chẳng chẳng rằng, lập tức chia tay tôi để đi học đại học cùng Cố Chu Chu.

Tôi thì bị bỏ lại ở quê, phải cắm mặt ruộng, còn thường xuyên bị dân làng bắt nạt.

Mãi cho đến sau này, Cố Chu Chu dẫn mấy học về quê, tôi nghe thấy bọn họ gọi ta là “Trần Nhiên” thì mới biết — ta đã dùng tên giả, đánh cắp danh tính của tôi để lên đại học.

Tôi đến chất vấn ta, lại bị ta và trai tôi – Thẩm Nam Thanh – cùng nhau hãm đến chết.

Lần nữa mở mắt ra, tôi quay lại đúng ngày giấy báo trúng tuyển gửi đến.

Tôi lặng lẽ lên thị trấn một bản giả, rồi tranh thủ lúc bưu tá không ý, đổi giấy báo thật của mình.

Sau đó tôi mới quay về làng.

1

Vừa đến đầu làng, tôi đã thấy Thẩm Nam Thanh và Cố Chu Chu đứng chờ sẵn ở đó.

Vừa thấy tôi, Thẩm Nam Thanh liền lên tiếng:

“Trần Nhiên, bưu tá sắp tới rồi, cậu cứ về nhà trước đi. Nếu có giấy báo, tôi sẽ mang tới cho cậu!”

Kiếp trước, tôi tin lời ta, ngoan ngoãn về nhà chờ.

Không ngờ, ta sau đó lại bảo tôi không đỗ.

Còn Cố Chu Chu – người mà thành tích lúc nào cũng lẹt đẹt – lại bất ngờ vào đại học.

Lúc đó tôi tin Thẩm Nam Thanh một cách tuyệt đối, không ngờ ta đã thông đồng với Cố Chu Chu từ trước.

Trước khi chết, Thẩm Nam Thanh còn thẳng với tôi: Cố Chu Chu đưa ta một nghìn tệ để đổi lấy giấy báo trúng tuyển của tôi.

Mấy năm trước, để lên đại học, Thẩm Nam Thanh chủ đến nhà tôi dạm hỏi, sẵn sàng về rể, còn nhận của nhà tôi đến năm trăm tệ tiền sính lễ. Cũng nhờ có số tiền đó mà ta mới đủ khả năng tiếp tục học, thi đậu đại học.

Vậy mà bây giờ, vì Cố Chu Chu, ta lại quay sang phản bội tôi.

Tôi gật đầu, rồi thản nhiên quay về nhà.

Nhìn tờ giấy báo trong tay, tôi nở nụ . Cố Chu Chu đâu biết, tôi đã sớm cầm giấy báo trúng tuyển thật rồi.

Dù gì thì ba của ta cũng là trưởng thôn, bây giờ mà đắc tội với nhà họ, tôi sẽ khó sống trong làng này. Tạm thời nhịn đã, đợi đến khi vào đại học, tôi sẽ từ từ xử lý cả ta lẫn Thẩm Nam Thanh.

Tôi giấu kỹ giấy báo xong, thì Thẩm Nam Thanh và Cố Chu Chu cũng tới nhà.

“Trần Nhiên, cậu không đỗ đại học rồi.”

Lúc ta câu đó, tôi thấy rõ vẻ căng thẳng trong mắt ta.

Kiếp trước, khi nghe tin ấy, tôi hoàn toàn không nghi ngờ gì cả, cũng chẳng nhận ra vẻ mặt khác thường của họ.

Giờ tôi mới hiểu — mọi chuyện đã bị họ sắp đặt từ trước.

“Không đỗ thì thôi, tôi sẽ ra ngoài công.”

Tôi Thẩm Nam Thanh, dứt khoát.

Nghe , hai người họ liếc nhau, sắc mặt rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm.

“Trần Nhiên, tôi tìm cho cậu một công việc ở trong làng nhé, cứ ở lại đây là rồi!”

Cố Chu Chu xen vào .

Tôi biết thừa, ta sợ tôi ra ngoài rồi phát hiện ra sự thật ta chiếm đoạt danh tính của tôi, nên mới muốn giữ chân tôi lại làng.

“Không cần đâu, tôi vẫn nên ra ngoài thì hơn!”

Lời tôi vừa dứt, sắc mặt của cả hai lập tức thay đổi.

Thẩm Nam Thanh vội vàng khuyên nhủ:

“Trần Nhiên, việc ở làng không tốt sao? Mọi người ở đây đều sẽ chăm sóc cậu mà!”

“Không cần đâu, Thẩm Nam Thanh, tôi nhất định phải ra ngoài !”

Tôi ta, chắc như đinh đóng cột.

2

Cuối cùng, không lay chuyển tôi, cả hai đành phải bỏ về.

Tôi quay vào nhà, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Tôi biết mình bắt buộc phải rời khỏi cái làng này. Nếu không, tôi sẽ bị họ kìm hãm, không bao giờ có cơ hội đến trường nữa.

Tôi sắp xếp xong hành lý, chuẩn bị hôm sau lên thị trấn mua vé xe đi , chờ đến khi nhập học thì trực tiếp đến trường luôn.

Tối hôm đó, Thẩm Nam Thanh và Cố Chu Chu vẫn đến tìm tôi.

“Trần Nhiên, lần này tôi đến là để… hủy hôn.” Thẩm Nam Thanh tôi, lên tiếng.

Tôi chỉ nhẹ ta. Kiếp trước, đúng vào thời điểm này, ta cũng đến tìm tôi để hủy hôn.

Vì Cố Chu Chu đưa cho ta một nghìn tệ, ta lấy năm trăm trong đó đưa cho tôi, là trả lại tiền sính lễ nhà tôi đã đưa trước kia.

Lúc ấy, đầu óc tôi rối bời, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, liền nhận lấy tiền rồi đưa luôn giấy hôn ước mà ta từng ký cho ta.

Nhưng kiếp này, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay như thế.

“Thẩm Nam Thanh, muốn hủy hôn thì thôi! Nhưng trong giấy hôn ước ký có ghi rõ: nếu hủy hôn, phải bồi thường thêm cho nhà tôi năm trăm tệ nữa.”

Tôi thẳng vào ta, rõ ràng.

Nghe đến đây, Thẩm Nam Thanh sững người.

Anh ta đương nhiên nhớ rõ, mấy năm trước vì muốn lấy lòng gia đình tôi, ta chẳng do dự gì mà ký luôn bản cam kết sẽ về rể nhà tôi.

Anh ta nghĩ tôi thích ta, nên chỉ cần mở lời hủy hôn, tôi nhất định sẽ chấp nhận, thậm chí không đòi hỏi gì thêm.

Vừa mới nhận một nghìn tệ từ Cố Chu Chu, giờ lại phải đưa hết cho tôi? Anh ta chắc chắn không cam lòng.

Vì học đại học cần rất nhiều chi phí mà!

Nhưng nếu không đưa tiền, thì không thể lấy lại giấy hôn ước.

Chương 2 ở đây nha:

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...