“Giết vài con sâu bọ dễ như trở bàn tay, muội không biết sao. Nếu không dứt bỏ tên trương phu nghèo hèn đó thì ta đây cũng có cách khiến cho muội trở thành quả phụ, như sẽ ít rắc rối.”
Tỷ ấy tưởng ta sẽ sợ hãi, ta chỉ khẽ.
“Thật sao? Tỷ tỷ cho dù đang là quý phu nhân Vương phủ, tỷ không có nhà mẹ đẻ chống lưng, chưa sinh hạ hài tử, cũng không có thực quyền gì trong phủ. Nếu thực sự vướng vào án mạng, thế tử sẽ che chở cho tỷ sao?”
Ta sắc mặt của tỷ tỷ biến trắng biến đen thay đổi liên tục, ngón tay run rẩy chỉ thẳng vào ta : “Muội!!”
“Không ngờ muội lại không biết tốt xấu chút nào, mẹ phải tốn rất nhiều công sức mới tìm hôn sự tốt như , đều bị muội hỏng hết rồi.”
“Hôn sự tốt?” Ta lạnh.
Tuy không biết tỷ tỷ và mẹ ta gì ở Kinh đô, ta đoán có lẽ cũng không phải cách đường hoàng gì cho lắm.
Dù sao thì trước kia ta cũng là tiểu thư phủ Thượng thư, lại có nhan sắc đẹp đẽ đầy cám dỗ, mẹ ta sao lãng phí mối hôn sự này ?
Nhưng ta không vạch trần, chỉ : ” Tỷ nghĩ ta ngốc sao, ta còn không biết ý đồ của các người là gì sao?”
“Khi toàn gia gặp chuyện, ta rơi vào chốn phong trần hạ tiện như , sao không tìm hôn sự tốt cho ta? Giờ mới nhớ tới ta? Dù sao ta cũng nuôi lớn lên trong phủ Thượng thư, tỷ nghĩ ta là kẻ ngốc sao?”
Có lẽ không ngờ ta sẽ , ngập ngừng hồi lâu, tỷ tỷ mới phản ứng lại: “Muội nghĩ trượng phu Trần An của muội là người tốt sao?”
Ta cúi đầu không lời nào, khiến tỷ ta nghĩ rằng đã tìm điểm yếu của ta, vỗ tay lớn.
“ Muội thử nghĩ xem nếu bọn họ biết muội không sinh con , cái nhà này còn chứa chấp muội sao?”
Tỷ tỷ còn chưa hết, cửa lớn nhà ta đã bị đá bật ra.
### 12.
“Đồ bẩn thỉu ở đâu chui ra, ai cho vào nhà ta?”
Trần An đứng ở cửa, lông mày giận dữ.
“Không sinh con cũng là chuyện nhà họ Trần ta, liên quan gì đến ngươi?”
Mẹ chồng ta cũng lao tới: “A Yểu đẹp, mặt liền biết là người có phúc. Không giống ngươi, đanh đá chanh chua. Chưa sinh con mà tâm địa đã ác độc như , sinh con rồi cũng chỉ tổ chồng con mà thôi.”
“Còn dám vào nhà ta mắng con dâu ta, ai cho ngươi lá gan đó ? Trừ phi hôm nay ông trời sập xuống, hôm nay ta cũng muốn cho ngươi biết…”
Phụ nhân ở nông thôn dũng cảm, mạnh miệng, ăn to lớn không kiêng dè tỷ tỷ ta một thân quý nhân, môi tuôn ra không ngớt những lời chửi mắng, phun châu nhả ngọc.
Nàng ta sững sờ, rồi giận dữ hét lên: “Bọn hạ lưu, các ngươi là bọn hạ lưu không hơn không kém!”
Lại như nghĩ ra điều gì đó, tỷ ta nham hiểm, thì thầm vào tai ta.
“Muội thử xem, nếu để những người hạ lưu đó biết con dâu nhà họ Trần có xuất thân từ quan kỹ chốn lầu xanh, xem xem còn ai đến mua đậu hoa của nhà muội nữa…”
“Chát!”
Lời tỷ tỷ còn chưa hết, đã bị ta tát một cái.
Trong cái đầy căm phẫn của tỷ ấy, ta : “Tỷ tỷ, nhà Lưu gia đã không còn tồn tại nữa, chúng ta không còn là tỷ muội. Nếu tỷ đã không muốn ta sống yên ổn, tự nhiên ta cũng sẽ có cách khiến tỷ sống không yên đâu.”
Cuối cùng, ta học theo cái cách mà tỷ ấy dùng để uy hiếp ta, thì thầm vào tai : “Tỷ xem, nếu thế tử Vương phủ biết trước khi gả qua đó tỷ đã lén lút tư với người khác, còn đánh mất sự trong trắng kia, hắn có tha cho tỷ không nhỉ, có để tỷ tiếp tục chính thê của Vương phủ nữa hay không?”
Khi nhà Lưu gia chưa sụp đổ, tỷ ấy từng qua lại thông đồng với một học trò là môn khách của cha ta, bị chính thê tử của hắn ta bắt quả tang.
Bị bắt gian ngay tại trận, không thể chối cãi.
Khi đó xảy ra chuyện lớn như , ngay cả hầu trong phủ cũng đều biết.
Tuy không biết tỷ ta sao qua mặt Vương thiếu gia trong đêm tân hôn, nếu để Vương phủ biết, chắc chắn nàng ta sẽ không có kết quả tốt.
Tỷ tỷ quả nhiên sợ thót tim, lửa giận đột ngột giảm đi.
Ta lại thêm: “ Tỷ cũng đừng nghĩ đến việc người diệt khẩu, bí mật này ta đã viết vào thư, gửi ở Kinh đô, mỗi tháng gửi tiền qua đó giữ thư lại.”
“Nếu như ta chết, tiền giữ thư liền ngừng lại, tỷ nghĩ thử xem cửa hàng đó lúc nào sẽ gửi thư đến Vương phủ?”
Tỷ tỷ hoàn toàn sụp đổ.
Nhìn ta bằng ánh mắt hoảng sợ, tay đỡ lấy bộ tóc cắm đầy trang sức, lảo đảo chạy đi mất.
### 13.
Sau chuyện này, tỷ tỷ không tìm ta nữa.
Cửa hàng đậu hoa cũng buôn bán tốt, cuối tháng tính tiền, lãi năm mươi lượng.
Phải biết trước đây Trần An và cha đi bán đậu phụ, một tháng nhiều nhất cũng chỉ thu có năm lượng.
Giờ gấp mười lần, cha mẹ rất vui mừng, đều là do công của ta biết đường ăn.
Buổi tối tính toán sổ sách, Trần An hỏi nhỏ vào tai ta:
“A Yểu, nàng thực sự gửi thư đến Kinh đô hàng tháng à?”
Ta nở nụ bí ẩn, không trả lời chàng.
Tất nhiên là không có rồi.
Chưa Kinh đô có cửa hàng như hay không, chỉ riêng tiền gửi thư một cắc ta cũng không có.
Nhưng tỷ ta là người đơn giản, thẳng ra là chưa trải qua khói lửa nhân gian, những lời này cũng đủ để lừa tỷ ta sợ mất mật rồi.
Vì sau khi chuyện sai trái, người ta sẽ có quỷ trong lòng, dễ chột dạ , hơn nữa giờ tỷ ta là quý nhân Vương phủ, đã leo cao như rồi tất nhiên là sợ rơi xuống đài bị mọi người khinh bỉ.
Những điều này, ta không với Trần An, cũng không với nhũ mẫu.
Bữa tối uống thêm hai bát canh, đến đêm dậy xuống giường mới phát hiện Trần An không ở trong phòng.
Phòng khách lờ mờ có hai ngọn đèn chiếu sáng, hắt ra hai bóng dáng người đang ngồi.
Ta nghe thấy tiếng mẹ chồng bảo: “A Yểu đã quyết định ở lại nhà họ Trần chúng ta, sau này con phải đối tốt với nó, không để nó chịu ủy khuất nào, biết chưa?”
Ánh nến lung lay, ta nghe thấy tiếng Trần An ngượng nghịu đáp.
“Con biết, chỉ là chuyện con cái, mẹ đừng khó A Yểu.”
“Nếu không phải nhà bên đó gặp biến cố, thê tử con sao lại rơi vào hoàn cảnh này? Bình thường như ngày xưa con còn không chạm vạt áo nàng ấy giờ nàng đã thành thê tử của con, con dâu của Trần gia chúng ta, con nên cảm tạ trời cao chiếu cố rồi ấy chứ.”
Mẹ chồng thở dài: “Mẹ biết.”
“Không có con cũng không sao? Chỉ là con và A Yểu phải thân thiết, vợ chồng mới cưới mà ngủ riêng, sao mà ? Con lại là người khô khan, không biết lấy lòng…”
Hai người chuyện rất lâu, ta đứng trong bóng tối, cảm thấy lòng có gì chậm rãi sáng tỏ, bừng lên rồi cháy tí tách trong lồng ngực.
Về phòng, ta lặng lẽ mang chăn trải xuống giường.
Đêm nửa tỉnh nửa mê, có người kéo chăn chui lên giường.
Ta không nhịn thầm vui vẻ.
### 14.
Ngoại truyện:
Năm thứ ba sau khi gả cho Trần An, cửa hàng đậu phụ thứ hai khai trương.
Cha mẹ chồng đứng trước cửa hàng, khách tới lui tấp nập, người ra kẻ vào, đến híp cả mắt mũi lại.
Giờ nhà dư dả tiền bạc, đã nhân công giúp đỡ, cha mẹ không cần bận rộn nữa.
Hàng xóm quen biết cất giọng trêu chọc : “Trần thẩm, nhà bà buôn bán tốt thật, giờ mở cửa hàng thứ hai rồi.”
Lời đầy ghen tị, mẹ Trần không thèm để vào tai.
“Đúng , tất cả là phải nhờ con dâu ta, không có nó, sao có thể buôn bán lớn như ngày hôm nay ?”
Bà thân thiết kéo tay ta lại, sửa lại tóc mai cho ta.
Những người đó lại nham hiểm: “Con dâu tốt thật, không có cháu vẫn không có người kế thừa, sau này cửa hàng sợ là lợi cho người khác.”
“Trần thẩm, ta này, nếu Trần An không có con thì hãy nhận con trai ta con nuôi này.”
“Bà gì ? Con bà con trai Trần An, không phải là lẫn thứ bậc vai vế hết rồi sao…”
“Có gì đâu, có cửa hàng đậu hoa to như , để tôi cháu nội bọn họ cũng ha ha ha…”
Mấy người , mẹ Trần mặt càng lúc càng đen.
Trước khi bà mở miệng mắng người, ta đã mở lời trước : “Nhận nuôi không rồi, đại phu Hồi Xuân Đường , ta có thai rồi.”
Mọi người im lặng, có người nhỏ giọng thắc mắc: “Không phải là đã uống thuốc tuyệt tử rồi sao, sao lại có thai …”
Mẹ chồng ngây người, nhẹ nhàng xoa bụng ta: “A Yểu, có thật không con?”
Giọng Trần An đầy khí lực, như gà trống gáy.
“Tất nhiên là thật, đại phu Hồi Xuân Đường chẩn đoán thì sao sai ? Mẹ, mẹ sắp bà nội rồi!”
Cha Trần lúc đó mới hiểu rõ, lão nhân gia hơn năm mươi tuổi rồi mà còn nhảy cẫng lên tận ba thước.
“Miễn phí! Hôm nay ai ăn đậu hoa, đều miễn phí! Lão già Trần gia ta đây mời!”
Mọi người ùa vào, Trần An cẩn thận che chắn cho ta.
Trong đám đông, ta hỏi nhỏ: “Chàng muốn con hay con trai?”
Chàng đỏ hết cả mặt, mắt đầy mong chờ.
Chưa kịp , cha Trần đã chen ngang: “Không cần biết con trai hay con , đều đặt tên là Bình An.”
Tuy thẳng thừng bộc lộ hàm ý, là một cái tên mang ý nghĩa tốt.
Ta thầm đồng ý, Trần An lại không chịu.
Chàng nhăn mày: “Tên giống con nhỉ? Sao tên con lại giống tên cha ? Sau này gọi An An, biết là gọi ai đây?”
Mẹ chồng ta suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Có lý.”
“Con trai, hay là con đổi tên đi.”
Trần An chết đứng ngây ngốc, ta ngặt nghẽo không ngừng.
Bỗng chốc cảm thấy, cuộc đời chưa bao giờ tươi sáng như .
Hết.
Bạn thấy sao?