Cha mẹ chồng vẫn lo lắng, vì họ đậu phụ mười mấy năm, chỉ gánh đi bán, chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ cửa hàng.
Giờ cửa hàng mà không buôn bán , sẽ mất trắng.
Nhưng Trần An rất tự tin: “Tiền này mới kiếm trong tháng này đã nhiều như rồi , nếu không thử, sao biết thắng thua?”
Vậy nên, cha mẹ gom góp tiền một cửa hàng nhỏ ở góc phố.
Cửa hàng đó trước bán rượu, đồ đạc bàn ghế còn đầy đủ, trả tiền xong, cửa hàng đậu hoa của Trần gia khai trương.
Ngày khai trương, gần nửa người của thành trấn đều đến.
Cửa chật kín người, cha mẹ chồng múc đậu hoa không kịp ngơi tay, niềm nở chào khách đến khách đi, bận rộn vui vẻ đến mức quên cả ăn cơm.
Thế mà cha mẹ còn nhớ đến ta, cách đám đông gọi Trần An lại: “Người đông thế này, sao không mau đưa A Yểu về nhà đi!”
Trần An đáp, không đưa ta về ngay.
Chàng dẫn ta đi mua son phấn, mua bánh hoa quế và nửa con gà xông khói, rồi mới về nhà.
Trước khi đi còn dặn dò: “Nàng ở nhà một mình đừng sợ, cha mẹ và ta có lẽ sẽ về muộn một chút, có chuyện gì thì cứ đến cửa hàng tìm ta, gà vịt ta đã cho ăn rồi.”
Ta không nhịn .
Nghe cách chàng ấy , không giống dặn dò vợ, mà lại giống như chăm sóc con nít còn bé bỏng lắm ấy chứ.
Nhưng một mình ở nhà, tự nhiên ta cảm thấy có sự tự do riêng của mình.
Đưa tay lật quyển giấy viết không biết dày lên từ khi nào, và một thỏi mực, nghiên mực, lòng đầy ấm áp.
Không biết Trần An đã mua văn phòng tứ bảo từ lúc nào.
Cầm bút lên vừa định luyện chữ, một giọng nóitrong trẻo vang lên.
“A Yểu, muội đang sống như thế này sao?”
Ta quay người lại, chớp mắt nghiên mực rơi xuống đất.
Mực đen bắn tung tóe lên sàn nhà.
### 9.
Người đó, chính là tỷ tỷ của ta
Tỷ mặc áo gấm, tóc cài đầy trang sức, ánh mắt vào bên trong đầy chán ghét.
“Trước kia muội ít ra cũng là tiểu thư nhà Lưu gia hiển hách , thế mà giờ lại gả cho hạng phàm phu tục tử, lại còn ăn mặc thành thế này.”
Ta ánh mắt khinh miệt của tỷ ấy, một lúc sau mới giật mình tỉnh lại.
Ta ăn mặc thế nào?
Áo vải thô, trâm gỗ?
Trang phục này tuy không xứng với tiểu thư nhà quan lại quyền quý như trước kia, nó lại hoàn toàn hợp với Lưu A Yểu của hiện tại.
“Nếu không gả cho Trần An, muội sẽ sao đây? Tỷ và nương tránh tai hoạ, còn ta bị ép quan kỹ, nếu không có nhũ mẫu và Trần An, ta còn có thể đứng đây chuyện hay không?”
Tỷ tỷ hừ lạnh: “Là tiểu thư thế gia, rơi vào hoàn cảnh đó, sao muội không tự đi chết để giữ gìn danh tiết?”
Ta hít một hơi thật sâu, cố bình tĩnh, vẫn không kiềm chế những cảm dâng trào trong lồng ngực.
Lưu lạc đến mức phải quan kỹ, là lỗi của ta sao?
Nếu không phải cha tham ô, nhận hối lộ, sao cả nhà Lưu gia lại bị liên lụy như thế này đây. Mẹ và đại tỷ có tiền có người bảo vệ, cha và đệ đệ cũng có đường lui, còn ta thì sao, ta phải chết để giữ danh tiết mới là đúng hợp lý hay sao?
Có những điều kiềm nén trong lòng ta không muốn tranh cãi với tỷ ấy, chỉ : “Vậy sao? Tỷ đến để ta, muốn thay trời hành đạo đúng không ?”
Tỷ tỷ hai mắt trừng lớn, rõ ràng rất tức giận, lại hừ lạnh: “Muội sống sót đượclà may mắn của muội, sao ta lại muội .”
“Mẹ bảo tỷ đến tìm muội, rằng giờ chuyện nhà Lưu gia đã qua rồi, ta cũng đã là thê tử chính thất của thế tử Vương phủ, muội cùng ta về Kinh đô, chúng ta sẽ bảo vệ muội.”
Ta mở to mắt, chằm chằm, tỷ ấy lúc này mới chịu thật cho ta biết.
“Mẹ đã chọn cho muội một mối hôn sự tốt, đợi ta đưa muội về Kinh đô là sẽ thành hôn.”
“Ta đã lấy chồng rồi.”
“Muội tên phàm phu tục tử đó?” Tỷ ấy không tin, lại hừ lạnh: “Muội quyết định sống với tên ngốc bần hàn đó sao? Mẹ đã chọn cho muội chính là con trai của đại phu Gián nghị đài, muội gả qua đó chính là tự mình chủ mẫu, còn hơn ở đây chịu khổ.”
Trong đầu hiện lên hình ảnh Trần An, ta nhắc lại: ” Ta đã lấy chồng rồi.”
Tỷ ta tức giận trừng mắt ta, một lúc sau mới : “Thôi , muội hãy suy nghĩ kỹ đi, ba ngày nữa ta sẽ đến tìm muội.”
### 10.
Đêm đó, nhũ mẫu kéo ta bật dậy.
Bước qua người Trần An đang ngủ say dưới đất, chúng ta ra ngoài hành lang chuyện.
“Tiểu thư, phu nhân và đại tiểu thư đã đứng vững ở Kinh đô, con có biết không?”
Ta gật đầu: “Ban ngày tỷ ấy đã đến.”
Bà ấy thở dài: “Cùng là tiểu thư nhà Thượng thư, đại tiểu thư thì gả vào nhà vương công hầu tước, còn tiểu thư…”
“Nhà họ Trần đối xử với con rất tốt.”
“Tốt thì tốt, Trần An không xứng với tiểu thư, cũng trách ta lúc trước đã không xa trông rộng, nếu chờ thêm vài tháng, giờ tiểu thư không cần…”
Nhưng cuộc đời đâu có gì gọi là nếu như?
Khi đó ta và bà ấy nghèo túng, Trần An là lựa chọn tốt nhất, giờ đã an bài, không còn chọn lựa khác.
“Nhũ mẫu, người đừng nữa, hình hiện tại đã rất tốt rồi, dù có thể gả vào Kinh đô thì sao? Có chắc chắn hơn bây giờ không?”
“Nhưng nghe , con trai Gián nghị đại phu rất tiến bộ, tương lai tiền đồ rộng mở…” Bà ngập ngừng ta, “Giờ tiểu thư và Trần An chỉ mới thành hôn có vài tháng, nếu…”
Ta lắc đầu, ra hiệu cho bà đừng nữa.
Gió đêm nổi lên, cửa phòng khách vang lên tiếng kêu kẽo kẹt, ta có chút lo lắng.
Là Trần An ở phía bên ngoài sao?
### 11.
Mấy ngày liền tâm trạng của ta đều nặng nề, Trần An cũng không hỏi nhiều.
Mỗi ngày ăn sáng xong lại chạy đến cửa hàng giúp đỡ việc buôn bán, cha mẹ chồng cũng ngủ luôn tại cửa hàng.
Nhà chỉ còn ta và đám gà vịt kêu quang quác càm cạp suốt ngày.
Hôm đó, tỷ tỷ ta lại đến.
Tỷ ta kéo váy, che mũi bịt mặt đi vào trong nhà, mặt nhăn mày nhó không dám ngồi xuống ghế nhà ta.
“Muội đã nghĩ kỹ chưa? Có đi theo ta lên Kinh đô hay không?”
Ta cầm bút viết chữ, không muốn để ý đến tỷ ấy, một lúc sau mới chậm rãi đáp : “Muội đã với tỷ rồi, ta đã lấy chồng, còn muốn nghĩ cái gì nữa?”
Tỷ tỷ nở nụ nham hiểm.
Bạn thấy sao?