Cuộc Sống Là Do [...] – Chương 3

Buổi tối trước khi đi ngủ, ta khẽ đẩy Trần An, ra suy nghĩ trong lòng.

“Sau này chúng ta không đậu phụ nữa, không?”

Trần An hoảng hốt ngồi bật dậy, lắp bắp hỏi: “Không … đậu phụ nữa? Vậy sau này chúng ta sống bằng gì?”

Ta mỉm bí ẩn.

### 6.

Ngày hôm sau, Trần An kể lại ý tưởng của ta với cha mẹ.

Cha Trần tức giận cầm chổi đuổi quất vào người chàng : “Tao thấy mày ngứa da rồi có đúng không, nhà họ Trần đậu phụ mười mấy năm, giờ tự nhiên bảo không nữa, mày còn dám ra!”

“Có phải dạo này không bán hàng, mày ở ngoài đường rong chơi, mới cưới thê tử vài ngày đã dám thay tao chủ cái nhà này rồi phải không !”

Mẹ Trần bước lên định ngăn ông lại, không kịp.

Trần An chịu vài cú đau, rên rỉ không giải thích.

Ta thở dài, bước tới với ông: “ Cha, người đừng đánh chàng nữa, đây là ý của con.”

Hai người đều sững sờ: “Ý của con?”

Mẹ Trần lại : “A Yểu, con đừng vì thương An An mà giúp cho nó.”

Ta lắc đầu, kéo chàng ra, rồi mới :

“Thực sự là ý của con.”

“Con nghĩ tiệm nhà họ Lý mới mở, bất kể đậu phụ nhà mình tốt hay xấu, chắc chắn mất một nửa khách hàng, chi bằng chúng ta chủ từ bỏ.”

Mẹ Trầm khổ: “Không đậu phụ nữa, nhà mình gì để sống đây?”

“Không đậu phụ, nhà mình vẫn có thể đậu hoa.” Ta chậm rãi .

“Hôm qua con thấy hết đậu hoa trong thùng, chứng tỏ khách hàng vẫn ưa thích đậu hoa nhà mình. Con nghĩ sau này chỉ bán đậu hoa, không bán đậu phụ nữa.”

“Thay vì nhiều, không bằng chuyên , con có phải không?” Mẹ Trần suy tư.

Cha Trần lại thấy không ổn: “Nhưng trong thành cũng có quán bán đậu hoa, đều là goá phụ bán, cạnh tranh không phải là không có.”

Những công việc nhỏ như , nữ nhân sẽ có lợi thế hơn nam giới.

Nỗi lo của cha Trần không phải không có lý, ta đã có đối sách.

“Trong thành bán đậu hoa đều là ngọt, có đường hoặc đậu đỏ, còn nhà mình có thể đậu hoa mặn.”

“Đậu hoa mặn?” Cha Trần khó tin hỏi lại, tưởng mình nghe nhầm. “Ta đã sống nửa đời người, chưa từng nghe tới việc đậu hoa mặn, sao ?”

Nghe có vẻ lạ lùng, ta biết đậu hoa mặn ăn rất ngon, chỉ vì trước đây trong nhà có một đầu bếp đến từ Giang Nam.

Bà ấy đậu hoa ngọt hay mặn đều có, ngọt thì thêm mật hoa quế, mặn thì thêm nước sốt thịt thơm ngon cay nồng.

Đều có hương vị đặc biệt.

Ta còn chưa kịp giải thích, Trần An đã ậm ừ trả lời thay : “Cha, A Yểu , thì chắc chắn là .”

Cha Trần liếc xéo chàng một cái, mẹ Trần không dứt.

Ta cũng mỉm .

### 7.

Chiều hôm đó, Trần An mời nhũ mẫu của ta đến.

Chỉ vì nước sốt đậu hoa mặn, chỉ có mỗi bà biết .

Trước đây khi còn ở trong phủ ta thường bị rối loạn tiêu hoá, bà học từ đầu bếp Giang Nam kia cách món này.

Giờ mới có cơ hội phát huy tác dụng.

Trong sân, cha Trần mẹ Trần ngâm đậu nành, xay nhuyễn

, lọc lấy sữa đậu nành mịn.

Còn nhũ mẫu thì cắt thịt heo tươi, ướp gia vị, phi hành tỏi thơm, xào lên cho ra mỡ, rồi thêm nấm, nấu một hồi, mới ra một bát nước sốt thơm ngon.

Cả nhà bếp ngào ngạt mùi thơm, lúc đó, đậu hoa cũng đã xong.

Đậu hoa mềm mịn múc vào bát, thêm nước sốt, rắc hành lá.

Dù Trần An đã ăn bốn bát cơm trưa, giờ cũng không nhịn nuốt nước miếng.

Mẹ Trần thấy mà buồn : “Mau thử đi.”

Trần An cầm bát, múc một muỗng đưa vào miệng, dừng lại, ngay sau đó mắt sáng rỡ.

Chỉ trong chốc lát, cả bát đậu hoa hết sạch.

Cha Trần cũng cầm bát, mới ăn một miếng, đã vỗ đùi lớn.

“Buôn bán chắc chắn sẽ thành công!”

Nhũ mẫu cũng rất tự hào và tin tưởng tay nghề của mình.

Dù sao thì trước đây khi gặp khó khăn, ta và bà cũng tính toán muốn đậu hoa để buôn bán, không có vốn nên không thực hiện .

Giờ có cơ hội, bà tự nhiên vui sướng mà thể hiện tay nghề của mình.

Vậy là, chúng ta bắt đầu bán đậu hoa mặn.

Tất nhiên, đậu hoa ngọt vẫn bán, chỉ tạm thời không bán đậu phụ.

Ta bàn với Trần An, khi đậu hoa mặn nổi tiếng, sẽ bắt đầu bán đậu phụ tiếp, cha mẹ chồng cũng đồng ý.

Ngày hôm sau, Trần An và cha ra ngoài từ sớm, chỉ một giờ sau đã trở về.

Hai đòn gánh, bốn thùng đậu hoa lớn đầy ắp, đều trống trơn.

Đậu hoa bán hết sạch.

Cha Trần cầm túi tiền, vui mừng hớn hở: “Hôm nay đậu hoa nhà mình bán đắt hàng, nhiều người đến muộn còn không mua !”

“Nhũ mẫu của A Yểu, bà là người có công lớn nhất, tiền kiếm hôm nay phải chia cho bà một nửa!”

Nói rồi đưa tiền cho nhũ mẫu ta, bà lắc đầu từ chối.

“Đây đều là ý tưởng của A Yểu, tiền bạc không quan trọng, chỉ mong Trần An đối tốt với A Yểu nhà ta.”

Trần An gật đầu như gà mổ thóc: “Tất nhiên con sẽ tốt với A Yểu!”

Mọi người bộ dạng ngốc nghếch của chàng, đều bật .

Ta cũng nở nụ từ tận đáy lòng

Cuộc sống bình dị, yên ấm như cũng không tệ.

### 8.

Liên tiếp nửa tháng bán đậu hoa mặn, ngày nào cũng hết sạch.

Cha Trần tươi đến không khép miệng lại , bữa cơm cũng có nhiều thịt hơn.

Nhũ mẫu cũng ở nhà họ Trần, chỉ vì chỉ có bà biết nước sốt.

Cha mẹ chồng học mấy lần không , nên thôi.

Họ hứa chia cho bà ba phần tiền bán đậu hoa, bà mới yên tâm nhận lấy.

Ta biết bà giữ lại một phần cho ta.

Trải qua biến cố, chúng ta hiểu rằng, không thể dựa dẫm vào ai hết, chỉ có tiền bạc trong túi mình mới đáng tin cậy.

Chỉ cần việc buôn bán đậu hoa tiếp tục, thêm mối quan hệ với nhũ mẫu, nhà họ Trần sẽ không xem thường ta.

Vậy nên, bà càng chăm chỉ việc hơn nữa.

Ngoài việc nấu nước sốt, khi rảnh rỗi, bà còn món ăn vặt từ bã đậu.

Đậu phụ chiên giòn, thêm gia vị, là món ăn kèm với cơm rất ngon.

Bã đậu thành bánh, khi bán đậu hoa thì tặng kèm theo, tuy không đáng bao nhiêu tiền, ai cũng thích nhận thêm đồ miễn phí mà.

Vậy nên, người mua đậu hoa càng đông.

Cha mẹ chồng gần như bận rộn cả ngày, Trần An ra ngoài mua đậu nành cả ngày, mặt mũi đen như than.

Chúng ta bàn bạc, quyết định một gian hàng ở góc phố, chuyên bán đậu hoa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...