Cuộc Sống Hào Môn [...] – Chương 1

Năm thứ ba “cá khô mặn” trong giới giải trí, tôi kết hôn chớp nhoáng.

Mẹ chồng là thân, chồng thì chẳng bao giờ về nhà, tiền tiêu không phải nghĩ.

Cuộc sống nhỏ nhắn trôi qua nhẹ nhàng và vui vẻ, cho đến khi có một tin xấu truyền đến:

Người chồng đang kiếm tiền bên ngoài của tôi thất rồi.

Trời sập mất!

Tôi vội vã mặc bộ đồ xấu nhất có thể trong đêm.

Chỉ sợ ta mê mẩn sắc đẹp của tôi rồi đòi quay về gia đình.

Thế ngay hôm đó lại có một tin tốt:

Mẹ chồng muốn ly hôn.

Bà ấy “phán” tôi cho bà ấy nuôi.

Khi tôi ném thẳng đơn ly hôn vào mặt Lục Trì,

Vị ảnh đế lạnh lùng ấy bỗng khóc như ấm nước sôi:

“Anh vất vả lụng kiếm tiền suốt một năm trời, về nhà một cái thì thành trẻ mồ côi, chưa đến chuyện vợ to đùng thế này, còn chưa ôm cái nào đã mất tiêu rồi!”

1

Tôi – Kỷ Minh Nguyệt, một người vô danh trong giới giải trí, lại nổi tiếng là “cá chép may mắn”.

Hiện tại tôi đang nằm trong căn biệt thự rộng tám trăm mét vuông, tay trái đeo món trang sức tiền tỉ do mẹ chồng vừa tặng, tay phải lướt hot search trên Weibo.

#Lục Trì say xỉn lúc nửa đêm# – bùng nổ.

Tay tôi khựng lại, tim đập lỡ một nhịp.

Trong bức ảnh, người chồng danh nghĩa của tôi – Lục Trì, Ảnh đế nổi tiếng hàng tỷ thiếu nữ mê mẩn – đang ngồi một mình ở quán ven đường, trước mặt là bảy tám chai rượu trống không.

Gương mặt điển trai say lòng người ấy ửng đỏ, ánh mắt buồn thiu như một chó con bị bỏ rơi.

Phần bình luận nổ tung:

【Trời ơi! Ảnh đế Lục sao thế? Chia tay với Chu Thiềm rồi à?】

【Chắc chắn là chia tay rồi! Làm dâu hào môn đâu phải chuyện dễ dàng gì!】

【Khoan đã, Lục Trì chẳng phải đã kết hôn rồi sao? Vợ ấy là ai trời?】

Tôi trợn mắt.

Không sai, chính là tôi đấy.

Tuy tôi chỉ là một người vô danh trong giới giải trí,

Nhưng tôi có một thân cực kỳ lợi – từng là ảnh hậu chói sáng năm nào, giờ đã là quý phu nhân quyền thế trong giới Bắc Kinh.

Hai năm trước, tôi và chị Lam quen nhau trong một chương trình thực tế.

Vừa gặp đã hợp, lập tức rơi vào lưới … à nhầm, là sông suối .

Chúng tôi thân đến mức muốn cưới nhau tại chỗ, tiếc thay chị Lam đã là vợ của một nhân vật máu mặt.

May mà chị ấy còn có một đứa con trai.

Vì muốn thân cả đời, chị ấy “đóng gói” luôn con trai mình tặng cho tôi.

Còn về phần Lục Trì?

Anh ta lạnh như tiền từ đầu đến cuối buổi lễ cưới, cưới xong là lập tức vào đoàn phim.

Tất nhiên, tất cả đều do mẹ ta sắp xếp.

Chị Lam từng :

“Trên đời này chẳng có thằng đàn ông nào xứng với em cả.”

Để bù đắp phần thiếu hụt đó, chị ấy không ngừng tiêu tiền cho tôi – tiêu không tiếc tay.

Để tránh việc Lục Trì phiền phức, chị ấy thường xuyên sắp xếp cho ta đi công tác xa.

Mỗi ngày tôi chỉ cần ba việc:

Tiêu tiền – biếng – cầu nguyện cho Lục Trì đừng về nhà.

Thế hot search kia, tôi chợt có linh cảm chẳng lành.

Chồng tôi… không phải thất thật rồi chứ?

2

Quả nhiên, sáng hôm sau, quản gia hào hứng gõ cửa phòng tôi:

“Phu nhân! Cậu chủ đã về rồi ạ!”

Tôi sợ đến mức lăn luôn xuống giường.

Không phải ta đang quay bộ phim ‘Sinh Tử Tuyệt Luyến’ với Chu Thiềm sao?

“Phu nhân, bà không sao chứ?”

Quản gia lo lắng hỏi từ bên ngoài.

“Không sao!”

Tôi vừa xoa mông vừa bò dậy,

“Đi với Lục Trì là tôi chết rồi!”

Trời sắp sập rồi.

Lỡ đâu ta vừa bước vào, thấy người vợ eo thon chân dài, da trắng như ngọc, đẹp như tiên nữ của mình,

Lại sinh ra áy náy, lòng, rồi muốn… quay về xây dựng gia đình thì sao bây giờ?!

Cuộc sống tươi đẹp của tôi coi như chấm hết!

Tôi cuống cuồng nhảy xuống giường, ngồi xổm trước tủ quần áo trong phòng thay đồ lục tung mọi thứ.

May quá, còn bộ đồ định mặc trong tiệc mừng thọ 80 tuổi của bà nội.

Một chiếc váy đỏ chói, in hoa mẫu đơn vàng óng rực rỡ.

Mặc vào trông tôi như một… con chó vàng chóe chảnh chọe nhất phố.

Chỉ trong ba nốt nhạc, tôi đã thay đồ xong.

Đứng trước gương ngắm nghía tạo hình của mình:

Hoàn hảo!

Đảm bảo Lục Trì thấy sẽ chán tới ói máu!

Tôi hùng hổ oai phong đi xuống lầu, chuẩn bị nghênh chiến.

Vừa bước xuống cầu thang, ánh mắt hai bên chạm nhau.

Tôi nghe ta :

“Dì ơi, Minh Nguyệt đâu rồi?”

Dì?

Tốt lắm…

Tôi ngẩng lên, thấy Lục Trì đang đứng giữa phòng khách, ngây người tại chỗ, đồng tử như chấn địa cầu.

Anh ta mặc áo sơ mi trắng đơn giản, tay áo xắn lên để lộ cánh tay săn chắc.

Ánh nắng từ cửa sổ sát đất chiếu lên người, vẽ ra từng đường nét nghiêng mặt đẹp như tượng tạc.

Không thể không công nhận, di truyền từ chị Lam gương mặt này đúng là… có sức sát thương thật.

“Chồng ~ về rồi à~”

Tôi cố ý kéo dài giọng nũng nịu, ngay cả bản thân cũng nổi da gà.

Yết hầu ta khẽ , gật đầu với vẻ mặt vô cảm:

“Ừ.”

? Tôi mặc thế này mà ta còn không chê lấy một câu?

Tôi quyết định tăng thêm liều lượng.

“Chồng ~ em nhớ muốn chết luôn đó~”

Tôi uốn éo đi đến gần, cố dùng giọng ngọt như đường :

“Anh không ở nhà, em ngủ không luôn á~”

Ánh mắt của Lục Trì dừng lại trên người tôi hai giây, rồi bình tĩnh dời đi:

“Em muốn ăn gì?”

Hả? Phản ứng này là sao?

“Tôi muốn ăn lẩu cay! Cay gấp đôi luôn!”

Tôi cố ý thế. Ai cũng biết Lục Trì theo đuổi lối sống cực kỳ lành mạnh, ghét cay ghét đắng đồ ăn vặt.

“Được.”

Anh ta gật đầu,

“Để tôi bảo đầu bếp chuẩn bị.”

Khoan đã, gì cơ?!

Chẳng bao lâu sau, món lẩu cay “siêu khỏe mạnh” gồm tôm hùm, bào ngư và các loại nguyên liệu cao cấp dọn lên bàn.

Tôi quyết định tung ra chiêu sát thủ cuối cùng.

Cố ăn rau mùi – thứ mà Lục Trì ghét nhất.

“Chồng ~ rau mùi ngon ghê á~ có muốn thử không~”

Tôi gắp một đũa to, vung vẩy trước mặt ta.

“Được chứ.”

Anh ta mở miệng, cắn luôn đũa của tôi.

“Bốp” – tay tôi run lên đánh rơi cả đũa.

Lục Trì tôi, khóe miệng bỗng nhếch lên một chút.

“Tại sao ?”

Tôi cảnh giác hỏi.

“Không có gì.”

Anh ta lập tức trở lại gương mặt vô cảm:

“Ăn cơm đi.”

Không ổn! Rất không ổn!

3

“Chị Lam ơi! Khẩn cấp! Lục Trì về nhà rồi!”

Vừa về tới phòng ngủ, tôi đã gọi điện cầu cứu thân.

“Cái gì?”

Giọng kinh ngạc của chị Lam vang lên từ đầu dây bên kia,

“Chị đặt ngay bộ trang sức mới nhất cho em! Coi như bù đắp!”

“Không phải, chị ơi, trọng điểm là… ta đột ngột về nhà! Mà còn thấy em ăn mặc xấu mà lại không chê gì cả!”

“Ối giời, nó có tư cách gì mà chê em?”

Chị Lam thản nhiên đáp,

“À đúng rồi, Hermès mới ra mẫu túi mới, chị đặt luôn cho em ba màu.”

“Chị Lam…”

“Với lại, chị cũng bảo trợ lý chuyển cho em hai triệu rồi, cứ thích gì thì mua đi.”

Tôi: “…”

Đây chính là cuộc sống hào môn của tôi:

Mẹ chồng là thân, tiền tiêu thả ga, chồng thì không bao giờ về nhà.

Hoàn. Toàn. Tuyệt. Vời.

Nếu Lục Trì mãi mãi không trở về, thì đúng là tuyệt vời cấp nhân loại.

4

Nhân lúc Lục Trì đang nghe điện thoại, tôi lén chuồn ra ngoài.

Gần nhà có một quán lẩu cay siêu dính siêu ngon.

Tôi mặc bộ đồ xấu xí, ngồi trên cái ghế nhựa trước cửa tiệm, cúi đầu húp điên cuồng.

Ừm, đây mới đúng là hương vị chân ái.

Không có nguyên liệu tự nhiên nào cả, toàn là phụ gia – lại ngon bá cháy.

Vừa hút hết sợi mì ngô cuối cùng thì –

“Tách” một tiếng.

Quay đầu lại – một tay paparazzi đang điên cuồng chụp hình tôi.

“Cô Kỷ! Cô ăn mặc thế này là đã bị nhà họ Lục đuổi ra đường rồi sao?”

“Nghe cuộc hôn nhân giữa và Ảnh đế Lục chỉ còn trên danh nghĩa, có thật không?”

Trong lòng tôi vui như mở cờ, ngoài mặt vẫn gắng gượng yếu ớt:

“Không phải đâu… chúng tôi rất tốt…”

Mắt tay paparazzi sáng rực lên.

Hiệu suất việc quá đỉnh.

Ngay trong ngày, hashtag #Giấc mộng hào môn của Kỷ Minh Nguyệt vỡ tan# đã leo lên hot search.

Trong ảnh, tôi mặc bộ váy “Phú quý khai hoa” của bà nội, tóc rối như tổ quạ, cúi đầu ăn ngấu nghiến lẩu cay.

Phần bình luận náo nhiệt chưa từng có:

【Cười ngất, đây là dâu hào môn á? Mặc như bà cụ !】

【Ăn lẩu mà như thể mấy ngày chưa ăn cơm, đến nước cũng húp sạch.】

【Tôi rồi mà, ta chỉ là công cụ sinh con. Giờ không đẻ thì bị đuổi thôi!】

【Lục Trì với Chu Thiềm mới là chân ái! Chẳng qua Chu Thiềm không nịnh mẹ chồng bằng này nên chưa cưới vào thôi!】

【Nói gì thì , cái lẩu cay Kỷ Minh Nguyệt ăn ngon ghê á! Ai biết địa chỉ không? Thèm phát khóc!】

Tôi vừa ăn lẩu vừa sung sướng lướt bình luận.

Đột nhiên phát hiện Lục Trì hiếm hoi cập nhật Weibo.

Một bức ảnh bữa tối, kèm dòng caption:

“Bữa cơm nhà .”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...