11
Khi Thẩm Tận tỉnh lại.
Vừa thấy tôi đã ôm chầm lấy: “Man Man! Sao em lại ở bệnh viện? Em bị ốm à?”
Tôi trừng mắt: “… Anh mù à, Thẩm Tận?”
Anh cúi đầu mới thấy ống truyền nước đang cắm vào tay mình, thở phào một hơi: “May quá, là bị bệnh…”
Tôi: “…”
Không biết lại nghĩ gì, đưa tay định rút ống truyền ra: “Man Man, không sao thật mà, người khỏe như trâu, về nhà ngủ một giấc là khỏe liền, không cần tốn tiền vô ích đâu…”
Tôi lạnh giọng: “Thẩm Tận.”
Anh lập tức dừng tay.”Nằm xuống.”
Thẩm Tận ngoan ngoãn nằm lại.
Nhưng ánh mắt vẫn tôi chằm chằm, như muốn gì đó.
Chỉ là bị tôi khẽ ho một tiếng sợ, lại im bặt, ngậm miệng không dám . Chỉ lén lút tôi, ánh mắt như cún con bị bỏ rơi, mà tôi cũng thấy ngứa ngáy cả lòng.
“Qua đây, hôn em một cái.”
Trên mặt lập tức in xuống một nụ hôn nhẹ nhàng.
Tôi nhíu mày không hài lòng: “Hôn đâu kỳ ? Không biết hôn chỗ nào nên hôn đại à?”
Thế là Thẩm Tận lại nhào lên lần nữa.
Chúng tôi hôn nhau mải mê, chẳng hề phát hiện ra cửa phòng có người đang đứng.
Khụ khụ.
Cả hai lập tức quay đầu.
Cùng về phía cửa.
Là một người đàn ông mặc áo blouse trắng, đeo kính gọng vàng, bề ngoài lịch sự nhã nhặn.
Chính là nam phụ số ba trong truyện này, đối thủ của nam chính — bác sĩ Giang Minh Yên.
Nhưng như người ta : kẻ thù của kẻ thù là .
Tôi lập tức đổi gương mặt tươi rói: “Bác sĩ Giang~”
“Tôi đến xem trạng của … Thẩm.”
Giang Minh Yên nhã nhặn, lông mày dịu dàng, gương mặt tưởng như tử tế. Thực tế thì hắn từng phát điên đến mức suýt tiễn luôn nam chính trên bàn mổ.
Chúng tôi nhất trí rằng người này nên cởi áo blouse, rút khỏi ngành y càng sớm càng tốt. Nhưng tác giả lại ưu ái quá, cho hắn một cái kết viên mãn.
“Tôi có phiền hai người không?”
Giang Minh Yên nhướng mày, ra vẻ vô tội.”Không đâu, hehe…”
Tôi vừa định đứng dậy thì tay đã bị ai đó kéo lại.”Man Man…”
Thẩm Tận nhíu mày, lắc đầu ra hiệu đừng đi.
Tôi vỗ đầu dỗ dành: “Ngoan.”
Tay bị buông ra một cách đầy luyến tiếc.”Quan hệ hai người… cũng tốt ghê nhỉ.”
Giang Minh Yên .
Tôi khách sáo gật đầu: “Cũng tàm tạm.”
“Nhưng mà… ta vì em, mỗi ngày năm việc, đến mức kiệt sức thế này…”
Nụ bên môi Giang Minh Yên càng sâu: “Chẳng lẽ ta không biết… em thật ra rất giàu sao?”
Tôi lập tức nheo mắt cảnh giác: “Anh nhiều chuyện ? Liên quan gì tới ?”
“Ủa, sao lại không liên quan? Anh Thẩm là bệnh nhân của tôi mà. Cô bắt nạt bệnh nhân của tôi là sao đây?”
Tôi quay đầu lại.
Thẩm Tận vẫn nằm im trong bệnh viện như tôi dặn, ánh mắt thì chẳng hề giấu diếm — tôi chăm chăm, đầy lưu luyến.
“Nếu tôi cho ta biết, người mà ta nâng niu trong lòng bàn tay thực ra chỉ là một kẻ đang nhạo sau lưng mình thì sao? Cô nghĩ… Thẩm Tận sẽ phản ứng thế nào?”
“Anh dám thử xem!”
Tôi túm lấy cổ áo Giang Minh Yên, giọng gằn lại.
Có lẽ vì tiếng hơi lớn,Thẩm Tận nghe thấy.
“Man Man, sao ? Hắn bắt nạt em à?”
“Không không, không có gì đâu.”
Tôi quay đầu, cố nặn ra một nụ trấn an .
Rồi kéo tay áo Giang Minh Yên lôi hắn ra ngoài hành lang.
“Anh biết từ bao giờ?”
Giang Minh Yên cúi người, từ từ tiến lại gần: “Lần trước ở quán bar, tôi thấy nhảy nhót ở đó rồi.”
“Thì sao? Tôi tiêu tiền ấy kiếm mà.”
Tôi ngẩng đầu cãi lại, đầy lý lẽ.
“Chưa hết đâu…”
Hắn đưa tay định vuốt tóc tôi bên tai, tôi né tránh, hắn cũng không giận, vẫn như thể biết hết mọi chuyện: “Biệt thự mới mua của , ngay sát nhà tôi đấy.”
Tôi cứng người.
Quay mặt đi, cố tỏ ra bình tĩnh: “Ồ, thì ra hàng xóm là à. Vậy tôi về bán cái biệt thự đó ngay.”
“Vậy thì…” Hắn nhướng mày, nụ càng sâu. “Tôi có nên cho ta biết không nhỉ?”
Tôi liếc quanh hành lang, xác nhận không có ai.
Không màng gì sĩ diện nữa,”Phịch!” một tiếng, tôi quỳ sụp xuống ôm lấy chân hắn.
Nếu chuyện này mà lộ ra, chắc chắn Thẩm Tận sẽ hận tôi thấu xương, đuổi tôi ra khỏi nhà, nhiệm vụ thất bại, cũng mất, tiền cũng không,tôi biết khóc với ai đây?
“Tôi xin , đừng với ấy. Tôi trâu ngựa cho cũng !”
Tôi cắn răng.
“Hoặc… cần tiền đúng không? Bao nhiêu, tôi có thể cho.”
Giang Minh Yên bật , hai tiếng “hừ hừ” nhẹ nhàng,rồi đưa tay đỡ tôi dậy: “Không cần quá . Điều kiện của tôi đơn giản lắm, có muốn nghe thử không?”
“Gì cơ?”
Tôi cảnh giác hắn chằm chằm. Cái người này qua thôi đã biết bụng đầy mưu mô,
ai biết lại giở trò gì.
“Cùng tôi ăn một bữa tối thôi.”
Tôi ngẩng đầu, không tin nổi vào tai mình.”Chỉ thôi?”
Giang Minh Yên gật đầu.
12
Bước vào nhà hàng, tôi mới phát hiện —cả nhà hàng bị ta bao trọn.Sàn trải đầy cánh hoa hồng.
Ở giữa là một chiếc bàn thủy tinh trắng, trên đó thắp hai cây nến hình trái tim.
Giang Minh Yên mặc bộ vest trắng, mỉm tôi đầy phong độ.
Tôi bước thẳng tới.”Man Man, em…”
Tôi chẳng buồn hắn, chỉ nghiêng đầu một cái, thổi tắt hai cây nến trước mặt.
“Được rồi, đi.”
“Em không thích thì dập nến luôn, không sao đâu mà.” Giang Minh Yên ra vẻ rất hiểu chuyện.
“À mà, sao hôm nay không mặc váy da báo nữa ? Hôm đó em mặc đẹp lắm đấy.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Tôi cắt lời hắn.
Ánh mắt Giang Minh Yên chợt tối lại, ra vẻ tủi thân: “Anh chỉ muốn ăn tối với em thôi mà…”
“Vậy thì gọi món đi.”
Trong lòng tôi vẫn đang lo lắng cho Thẩm Tận còn nằm viện, nên ăn rất nhanh.
Suốt bữa chỉ có Giang Minh Yên thao thao bất tuyệt, tôi thì thỉnh thoảng “ừ hử” vài câu cho có lệ.
Ăn xong, tôi vội vàng đứng dậy định rời đi.
“Em lạnh lùng thật đấy.” Giang Minh Yên tiễn tôi ra đến cửa, mím môi không vui.
“Anh uy hiếp tôi, mà tôi còn phải tỏ ra dễ chịu à? Tôi không tát cho mấy cái là may lắm rồi đấy!” Tôi lườm hắn một cái.
“Được thôi.” Giang Minh Yên bỗng tiến sát lại: “Ơ, em có một cái lông vũ trên tóc này.”
Hắn ra tay cực nhanh, vờ như gỡ sợi lông rồi đứng thẳng người lại: “Thế nhé, tạm biệt.”
Rồi đứng đó tôi lên xe.
Trên đường về, tôi cứ cảm thấy có gì đó sai sai, vì nôn nóng muốn về thăm Thẩm Tận nên cũng không nghĩ nhiều.
Bạn thấy sao?