4
Cả đêm đó, Thẩm Tận không về.
Mãi đến sáng hôm sau, mới mở cửa bước vào, người ướt đẫm sương đêm, lạnh cóng.
Trong nhà vắng tanh.
Không có ai.
Thẩm Tận hoảng hốt chạy vào nhà vệ sinh.
Vẫn không có ai.
Tất nhiên là không có.
Bởi vì đêm qua tôi bị cái giường cứng như đá đè cho ê ẩm toàn thân, nên đã lái chiếc Rolls-Royce mới mua trong gara, chạy thẳng về căn biệt thự hồ cảnh view vườn vừa tậu gần đây.
Lúc gọi điện đến,
tôi đang nằm dài trên chiếc giường siêu êm, bên cạnh là bia, pizza, vịt quay, điều hòa mát rượi, Wi-Fi vù vù, tay ôm dưa hấu.
Tôi vội vàng vặn nhỏ âm thanh rạp chiếu phim tại gia,
giả vờ mệt mỏi bắt máy: “Alo, Thẩm Tận…”
“Man Man! Em đi đâu rồi? Em… em có phải… không cần nữa không…”
Giọng càng càng run, nghe như sắp khóc.
Tôi lập tức ngắt lời: “Ơ thì em thấy vô dụng quá, nên cũng ra ngoài kiếm việc đây, chứ không lẽ cả hai cùng hít gió Tây Bắc sống qua ngày à?”
Đầu dây bên kia im lặng một chút.
“Anh còn tưởng em…”
“Anh tưởng gì? Tưởng em chê nghèo rồi bỏ chạy hả? Em cho biết, vì mà em đã cắt đứt quan hệ với ba mình rồi đấy! Em đã hy sinh vì như thế, mà giờ lại nghi ngờ em sao?”
Tôi vừa vừa cắn thêm miếng vịt quay, nhai rồm rộp: “Em bây giờ chỉ còn ăn cái bánh bao năm trăm đồng lót bụng thôi đấy!
“Đàn ông vô dụng thì mới hay suy nghĩ linh tinh! Em giận rồi, tối nay ngủ dưới sàn đi!”
Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy.
Tôi đúng là quá thông minh!
Vừa đóng tròn vai nữ phụ độc ác, lại vừa đường đường chính chính hưởng thụ cuộc sống sung sướng trong biệt thự riêng.
Nghĩ đến đây tôi vui quá, tự thưởng cho mình thêm một chiếc Cullinan mới toanh.
5
Lúc tôi về đến nhà,đã hơn mười một, mười hai giờ đêm.
Tôi nhẹ tay rút chìa khóa ra, vừa định mở cửa,thì bóng đen ngay cạnh bệ cửa đột nhiên đậy.
Tôi suýt hét toáng lên vì sợ,thì cổ tay đã bị nắm chặt, kéo vào một cái ôm nóng rực.
“Man Man…”
Anh ta dụi mặt vào hõm cổ tôi, ôm thật chặt: “Cuối cùng em cũng về rồi…”
Tôi bị nhiệt độ cơ thể cho nóng ran, khó chịu giãy ra khỏi vòng tay đó: “Anh bị điên à, Thẩm Tận? Giường thì không ngủ, lại ngồi thù lù ngoài cửa gì? Tự hành hạ mình hả? Em trước nhé, em không thấy xót đâu.”
Nói xong tôi mở cửa đi vào.
Vừa thấy trong nhà, tôi đã sững lại —trên bàn là một xấp tiền mặt toàn tờ đỏ chót.
Tôi hoảng hốt quay lại, túm lấy cổ áo Thẩm Tận: “Anh… đi cướp à?”
Thẩm Tận bật khẽ, đưa tay định ôm tôi tiếp: “Man Man, em đáng thật đấy.”
Tôi gạt tay ra, nghiêm túc: “Đừng vòng vo, tiền ở đâu ra? Cả ngày hôm nay gì mà có từng này tiền?”
Anh thở dài, giải thích: “Anh giặt sạch bộ vest đang mặc rồi đem bán.”
Nói rồi, cụp mắt, đáng thương tựa vào vai tôi, như một chó lớn tìm sự an ủi: “Man Man, mệt quá, cho ôm một lát nhé…”
“Bán một cái áo thôi mà cũng mệt?”
Tôi dù tỏ vẻ khó chịu vẫn đưa tay ôm .
“Nhưng mà đó là bộ duy nhất coi của đấy, sau này đi xin việc thì mặc gì?”
Thẩm Tận dụi đầu vào cổ tôi, giọng trầm trầm: “Không sao mà… Em không bảo mặc gì cũng đẹp sao?”
“Tôi thôi.” Tôi đẩy đầu ra. “Người thì hôi rình, còn không mau đi tắm?”
Lúc vào phòng tắm, tôi tranh thủ cởi sạch chui vào chăn.
Dạo này tôi thèm chết đi .
Trước kia vì cốt truyện tôi còn phải dè chừng, không dám hành quá lố.
Nhưng giờ thì khác rồi — phản diện đã bị tất cả mọi người, kể cả tác giả, vứt bỏ.
Tôi thơm một chút, sờ một tí, chắc cũng không sao đâu nhỉ?
Hai mươi phút sau, cửa phòng tắm bật mở.
Tôi lập tức ngóng cổ lên .
Thẩm Tận bước ra, dáng người cao ráo, tiến đến giường.
Không ngoài dự đoán, vẫn mặc kín mít — áo dài tay, quần dài.
Nhưng cũng không che nổi dáng người chuẩn chỉnh, vai rộng eo thon.
Không biết lên giường rồi thì sẽ “ổn áp” cỡ nào.
Dưới ánh đèn vàng ấm, tóc đen mềm, hơi xoăn nhẹ.
Che đi nửa đôi mắt dài hẹp, càng khiến khuôn mặt trở nên đẹp mê người.
Tôi không kìm mà nuốt nước bọt.
Khi vén chăn nằm lên,tôi không chờ nổi nữa, lật người cưỡi lên .
Không kịp suy nghĩ, tôi hôn loạn xạ khắp mặt .
Đôi mắt Thẩm Tận trợn tròn, cả người cứng đơ.
Chưa kịp phản ứng gì thì — bật dậy, đẩy tôi ra,chăn bị hất tung, quấn lấy tôi như cái kén.
“Man Man, em… em đang gì thế?”
Thẩm Tận đỏ mặt đến tận mang tai, không dám tôi, tai đỏ rực như sắp nhỏ máu.
“Anh mù à?” Tôi trừng mắt, “Thả em ra! Anh có phải đàn ông không ?”
“Nhưng… chúng ta còn chưa kết hôn mà…”
Anh cố gắng dùng giọng nhẹ nhàng để giải thích, như thể đang dỗ tôi .
Tôi bực bội cắt lời: “Vậy mai đi đăng ký kết hôn luôn.”
“Không !”
Thẩm Tận quấn tôi càng chặt hơn: “Anh… … vẫn chưa kiếm tiền mà…”
Lại tiền. Lúc nào cũng tiền. Cái thứ chó má khiến tôi vừa vừa ghét.
Tôi nghiến răng: “Được, thì đợi kiếm một ngàn tệ, chúng ta sẽ cưới.”
Chứ tôi không chịu nổi lâu hơn nữa đâu.
Mỗi ngày có một người đàn ông đẹp trai như người mẫu nằm kế bên, mà chỉ , không ăn, tôi không nghẹn chết mới lạ!
“Không !”
Thẩm Tận vẫn lắc đầu: “Ít nhất phải kiếm một triệu. Anh muốn tổ chức cho em một đám cưới đẹp nhất thành phố này.”
Tôi suýt nữa thì bật thành tiếng.
Một triệu cơ đấy.
Anh là phản diện hết phúc khí, tác giả có bán nguyên con cũng không để kiếm nổi mười nghìn đâu!
“Thôi thì năm ngàn, mình đăng ký trước đi. Sau này có tiền thì tổ chức lại lễ cưới cũng .”
Tôi lăn lộn trong cái kén chăn một cách khó khăn: “Không thì thôi. Sau này đừng mơ cưới tôi.”
Sau lưng im lặng hồi lâu,
cuối cùng cũng vang lên tiếng khẽ : “Man Man… cảm ơn em…”
“Tôi cảm ơn ông nội ấy! Mau thả tôi ra!”
Bạn thấy sao?