Cuộc Sống Đô Thị [...] – Chương 7

Đại học Thanh Châu cũng là trường đại học tốt nhất ở thành phố Thanh Châu. 

 Dư Huy Âm lái xe đưa Tô Dật tới trường. 

 Dọc đường đi, Tô Dật cẩn thận quan sát quá trình lái xe của Dư Huy Âm, bộ não hắn vô thức ghi lại tất cả chi tiết. 

 Chiếc xe lái vào trường, nhanh chóng thu hút sự ý của nhiều người. 

 Dư Huy Âm lái chiếc Maserati Ghibli màu đỏ, đây là phiên bản số lượng ít của dòng Maserati, giá không quá đắt người khác chỉ cần trông thấy biển số xe của ấy một lần sẽ khó lòng quên

 “Dư Huy Âm tới rồi!” 

 “Mau kêu người chuẩn bị!” 

 “Mẹ kiếp, hôm nay ông đây mà thành công thì sẽ bao Mộng Huyễn Hoàng Quán trọn một tháng để mời các em chơi vui vẻ! Tất cả chi phí do ông đây trả!” 

 … 

 Xe của Dư Huy Âm vừa dừng ở bãi đậu xe, một nhóm người lập tức đi tới, người đi đầu là một thiếu gia cao gầy, sắc mặt tái nhợt, mỗi người trong số đám người theo sau hắn ta đều cầm một bông hồng rực rỡ. 

 "Dư Huy Âm! Anh em!" Anh chàng thiếu gia dẫn đầu sải bước về phía trước, cầm chiếc nhẫn kim cương trên tay, quỳ một chân xuống trước mặt Dư Huy Âm, : "Làm của nhé!" 

 Hắn ta vừa dứt lời, bóng bay thả bay lên từ khắp nơi trong trường học, trên bóng bay đều có biểu ngữ màu vàng - Dư Huy Âm, em! 

 Dư Huy Âm lạnh lùng thiếu gia trước mặt mà không một lời. 

 "Làm của ấy!" 

 "Làm của ấy!" 

 Đám người vây quanh hò reo ầm ĩ. 

 “Triệu Dần, kêu mọi người giải tán đi, đừng có tới phiền tôi!” Cuối cùng thì Dư Huy Âm cũng không thể nhịn thêm nữa, màn tỏ này mỗi lúc một ầm ĩ. 

 Những trái bóng bay dày đặc trên bầu trời cùng biểu ngữ in trên đó thật sự quá đáng sợ, còn có cả trăm người cầm hoa đặt trên đầu đang đứng sau lưng Triệu Dần nữa chứ, đám người này như cả một biển hoa đang hò reo

 Gặp phải bình thường thì chắc đã cảm bởi màn tỏ lãng mạn này của Triệu Dần rồi, Dư Huy Âm chỉ thấy phản cảm. 

 Triệu Dần vẫn quỳ một gối ở đó, trong tay cầm chiếc nhẫn, Dư Huy Âm, kiên định : “Làm nhé, em mà không đồng ý thì không đứng dậy đâu!” 

 “Thế thì cứ ở đó mà quỳ đi!” Dư Huy Âm vô cùng tức giận, lúc này ấy mới nhận ra rằng Tô Dật chưa xuống xe. 

 Cô ấy lập tức quay người đi mở cửa xe cho hắn, : “Anh còn ngồi trong đó gì thế?” 

 Sau khi xuống xe, Tô Dật bình tĩnh đáp: “Hồi nãy tôi không để ý mở cửa như thế nào..” 

 “...” Dư Huy Âm giận quá hóa , toàn mấy loại người gì không biết? 

 Đây vẫn là lần đâu tiên ấy phải mở cửa xe cho người khác đó nha. 

 “Huy Âm, ta là ai?” Triệu Dần đứng bật dậy, chỉ tay vào Tô Dật chất vấn. 

 Dư Huy Âm không khỏi phì : “Triệu Dần, đừng tới phiền tôi nữa không? Tôi thật sự không có chút hứng thú nào với hết!” 

 Triệu Nhân chậm rãi cất chiếc nhẫn, sắc mặt lạnh lùng, hắn ta chằm chằm Tô Dật: "Nhóc con, mày là ai?" 

 Hắn ta quỳ gối tỏ trước mặt bao người rồi bị từ chối một cách thẳng thừng, sau đó còn phải chứng kiến cảnh một thằng nhóc bước xuống từ xe của Dư Huy Âm. 

 Sao Triệu Dần chịu đựng nổi điều này? 

 Quan trọng nhất vẫn là câu của Tô Dật khi bước xuống xe. 

 Không để ý vừa rồi Dư Huy Âm mở cửa như thế nào? 

 Hiển nhiên, Tô Dật không phải người có tiền. 

 Tình tiết trai nghèo ở bên thiên kim tiểu thư nhà giàu đã xuất hiện quá nhiều trong tiểu thuyết rồi, trong thế giới hiện thực không thể tồn tại không môn đăng hộ đối như thế này

 Tô Dật liếc Triệu Dần và thế trận sau lưng hắn ta, cả một bầu trời tràn ngập bóng bay, thật mới mẻ! 

 “Tao đang hỏi mày đấy!” Thấy vẻ thờ ơ của Tô Dật, Triệu Dần vô cùng tức giận, chỉ cảm thấy bản thân bị phớt lờ. 

 Bùm! 

 Bùm! 

 Khoảnh khắc Tô Dật ngẩng đầu lên, những quả bóng bay trên bầu trời lần lượt nổ tung, không chỉ , ngay cả các biểu ngữ cũng bị nổ thành một mớ hỗn độn. 

 Sau đó, những mảnh vải rách rưới rơi xuống từ không trung. 

 “Mẹ kiếp! Chuyện gì thế nhỉ?” Triệu Dần lơ mơ, không ngờ hàng vạn trái bóng bay trên bầu trời lại đồng loạt nổ tung! 

 Bóng bay nổ đã đành, đằng này còn nổ luôn biểu ngữ buộc cùng ư? 

 “Dư Huy Âm, chúng ta đi thôi.” Quả thực thì Tô Dật chẳng buồn đếm xỉa tới Triệu Dần. 

 Thiếu gia nhà giàu ư? 

 Tô Dật đã gặp quá nhiều người như Triệu Dần, đừng con trai của quan lớn, ngay cả thái tử các triều đại nếu lỡ đắc tội với hắn cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì. 

 "Đi thôi!" Dư Huy Âm cũng không muốn để ý tới Triệu Dần. Lúc đi ngang qua hắn ta, ấy còn cảnh cáo một câu: “Triệu Dần, đừng có chọc vào hắn, hiểu chưa?” 

 Triệu Dần muốn xông lên đánh cho Tô Dật một trận, thậm chí khiến hắn biến mất khỏi thế giới này. Nhưng, Triệu Dần không dám ngơ trước những gì Dư Huy Âm

 Sau khi Tô Dật và Dư Huy Âm rời đi, nhóm người đứng sau Triệu Dần lập tức đi lên. 

 “Anh Triệu, hắn là ai thế? Dám cướp người của à! Tối nay mấy em tụi em dứt khoát phế thằng đó luôn nha!” 

 “Hồi nãy em vừa nghe , đến cửa xe thằng nhóc đó cũng không biết mở!” 

 “Hừ! Nghèo túng như mà cũng dám dụ dỗ Dư đại tiểu thư ư? Em đảm bảo thằng đó không trụ nổi ba ngày trong trường!” 

 Đáy mắt Triệu Dần thoáng hiện sự căm hận, hắn ta lạnh : “Ba ngày ư? Mày cảm thấy hắn đi lượn một vòng quanh trường với Dư Huy Âm như thì ngày mai còn có thể đến trường hả?” 

 Nực

 Sở dĩ hôm nay Triệu Dần dám gióng trống khua chiêng tỏ với Dư Huy Âm như cũng vì những các thành viên trong liên minh thiếu gia của hắn ta đã đạt thỏa thuận. 

 Tối qua khi mười người trong liên minh của hắn ta chơi bài, Triệu Dần trở thành người thắng lớn, nhờ mới có cơ hội người đầu tiên theo đuổi Dư Huy Âm. 

 Tối nay lại có trận đấu bida, ai thắng thì cơ hội tỏ vào ngày mai sẽ thuộc về người đó. 

 Dù thế nào thì người theo đuổi Dư Huy Âm cũng chỉ giới hạn trong các thành viên của liên minh này, một khi kẻ khác chen chân vào thì sẽ lập tức trở thành kẻ thù chung của mười người trong liên minh. 

 Tuy lần tỏ thất bại này hơi mất mặt, kết quả này cũng nằm trong phạm vi mà Triệu Dần có thể chấp nhận . Ấy , một thằng nhóc chẳng biết từ xó xỉnh nào đến bỗng nhiên ngồi trên xe của Dư Huy Âm, thậm chí còn ấy đích thân mở cửa xe giúp. Tin tức này mà truyền đi thì thằng nhóc đó chết chắc rồi! 

 Tô Dật chẳng bao giờ ngờ , hắn chỉ đi cùng Dư Huy Âm một chuyến tới trường học lại gặp phải sự thù địch lớn như

 Dư Huy Âm cũng không hề hay biết, chỉ vì ấy mà trường học thành lập thêm một liên minh thiếu gia. 

 Với thông tin mà Dư Quốc An cung cấp cùng lời đánh tiếng trước của lão, khi Tô Dật tới trường, thủ tục nhập học của hắn đã hoàn tất. Sau đó, Tô Dật Dư Huy Âm dẫn tới ký túc xá nam. 

 “Giờ nhớ đường chưa? Nếu muốn về căn nhà của thì có thể bắt xe buýt trường học ngay tại chỗ vừa rẽ trái ban nãy đến ga tàu điện ngầm Lục An, sau đó ngồi tàu điện ngầm đến ga Ngô Đồng, ra khỏi ga tàu là phố Ngô Đồng.” Dư Huy Âm nghi ngờ Tô Dật là một kẻ mù đường, ấy để ý thấy Tô Dật không ngừng quan sát xung quanh trên suốt đường đi. 

 “Ừm, cái này thì khỏi cần lo, tôi thường chọn đi bộ!” Trí nhớ của Tô Dật rất tốt, chuyện từ mấy vạn năm trước hắn còn nhớ , huống chi mấy chuyện nhỏ nhặt như này. 

 “Đi bộ?” Dư Huy Âm nghẹn họng, từ trường học đến phố Ngô Đồng cách nhau hơn 20 km, đi bộ về phải mất bao lâu? 

 Dư Huy Âm gần như sụp đổ, thở dài một hơi : “Bỏ đi, vào kí túc xem thử đi, tôi không đi cùng vào đó nữa, đây là thẻ sinh viên của , phòng 306, cần mua nhu yếu phẩm hàng ngày gì nữa không?” 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...