Tô Dật mấy thứ lặt vặt trước mắt rồi với Dương Chính Thành: "Tất cả những món đồ ở quầy hàng này, ông mua rồi đưa đến nhà tôi hết đi, đếm thử xem có bao nhiêu món đi!"
"Chỉ mấy thứ này thôi sao?" Dương Chính Thành nhíu mày: "Chỉ là mấy món đồ mỹ nghệ thôi mà"
Người bán hàng rong nghe thì không khỏi nổi giận: "Này! Ông già kia, ông đến đây sự đấy hả? Cái gì mà chỉ là mấy món hàng mỹ nghệ chứ? Ở chỗ tôi có nhiều đồ xịn lắm đấy! Ông như thế là đang hủy hoại danh tiếng của tôi đó."
Tô Dật đáp: "Tôi cũng không cần đồ cổ, mấy món đồ mỹ nghệ hiện đại cũng không tệ, tôi để trưng bày trong nhà."
Người bán hàng rong cảm thấy mình bị lờ đi thì gọi Tô Dật: "Chàng trai, cậu không nghe tôi gì hả? Chỗ tôi có nhiều đồ cổ lắm đó, nếu cậu mà mua hết thì ít nhất cũng phải hai mươi vạn, ít hơn một xu tôi cũng không bán đâu!"
"Tổng cộng hai nghìn, có bán không?" Tô Dật rồi người bán hàng rong chăm chăm.
Mẹ nó! Lại nữa?
Trước giờ người bán hàng rong chưa từng thấy ánh mắt như bao giờ, rõ ràng chỉ là một thằng nhóc rất trẻ tuổi, mà chỉ cần vào ông ta thôi cũng khiến ông ta cảm thấy như mình đã bị thấu.
Hai nghìn tệ, bán hết tất cả, thì hôm nay có thể lãi khoảng 800 tệ.
Nhưng mà, mẹ nó đây là đồ cổ đó! Biết đồ cổ là cái gì không?
Là cái thứ mà một năm không đi bán, vừa mở hàng cái là đủ ăn một năm đó!
Nếu như bán như thế thì chẳng phải là bị sỉ nhục sao?
"Bán cho cậu!" Người bán hàng nghiến răng, xem ra sau này không thể bày hàng ở đây nữa, phải đi kiếm ăn ở mảnh đất khác thôi.
Dương Chính Thành không kìm mà bật , : "Hai nghìn tệ thì cũng ." Nói xong, ông ấy quét mã trả tiền luôn, trên quầy hàng nhỏ. có bày chín món đồ nhỏ, cách khác, hai nghìn tệ để học chín chữ cái, tính toán thế nào cũng thấy đáng giá!
"Chàng trai, nhà cậu ở đâu? Tôi cho người mang tới nhà cậu." Dương Chính Thành trả tiền xong thì không khỏi thấy có chút chờ mong, nếu như Tô Dật thật sự hiểu những chữ cái kia, rồi ông ấy bái hắn thầy thì sao?
"Phố Ngô Đồng, ngôi nhà có cây ngô trong sân, cứ để đồ ở trong sân là ." Tô Dật xong thì liếc mắt Dương Chính Thành: "Chín chữ, không thể nhiều hơn, hôm nay tâm trạng tôi tốt, có thể dạy ông một tí, nếu sau này muốn học thì còn để xem tâm trạng tôi đã!"
Dương Chính Thành lúng túng, thanh niên này ngông cuồng cỡ nào chứ?
Muốn học chữ mà còn phải xem tâm trạng của hẳn sao?
"Ông Dương, đi thôi! Hà cớ gì ông cứ phải chịu đựng như thế?" Ông già đứng bên cạnh Dương Chính Thành đã không nổi nữa rồi, lời của Tô Dật, giọng điệu của hắn, thái độ của hắn, thật sự là khiến người ta khó mà có thể chấp nhận nổi.
Dương Chính Thành phất tay áo, lấy bút vở ra rồi sau đó viết chữ lên vở.
"Chàng trai, chữ này nghĩa là gì?"
"Tô Dật liếc một cái, : "Chữ này có nghĩa là đạo sĩ già Hồng Quân." "Chỉ một chữ mà có nghĩa là đạo nhân Hồng
Quân sao?" Dương Chính Thành nhíu mày, cũng hơi hơi giống tiếng , chỉ có một từ đơn.
"Chữ kia thì sao?" "“Nhàm chán." "Khụ! Nhàm chán chỗ nào chứ?"
"Tôi chữ này có nghĩa là nhàm chán, ông bị ngu à?"
Tô Dật Dương Chính Thành với vẻ mặt ghét bỏ, mà Dương Chính Thành cũng không nổi giận, ông ấy chỉ ngượng ngùng rồi viết tiếp chữ tiếp theo.
Bạn thấy sao?