Cuộc Sống Đô Thị [...] – Chương 12

Sức lực như có thể là hoàn hảo.

Điều này cũng giúp Tô Dật tìm thấy cảm giác.

“Diệp Hổ, đừng đánh quá mạnh, cứ đánh vào mặt hắn là .” Dư Tinh Hà còn tưởng rằng tiếng kêu thảm thiết vừa rồi là của Tô Dật nên nhẹ nhàng một câu.

“Tôi...” Diệp Hổ đau đớn dùng hai tay che mũi, máu chảy ra giữa khe hở các ngón tay, hiện tại hẳn ta không còn ý định đánh nhau với Tô Dật nữa.

Dư Tinh Hà quay lại rồi choáng váng.

Mẹ nó, cái quái gì đang diễn ra ?

Với chiều cao, vóc dáng và còn biết võ như Diệp Hổ, cậu ta chỉ quay người đi một chút, mà đã bị đánh tới máu chảy đầm đìa?

Sắc mặt Dư Tinh Hà tối sầm, hét lên: “Mẹ nó! Cùng lên hết cho tôi! Chỉ cần chừa một hơi là ! Xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm.”

Ký túc xá nam sinh vốn dĩ không rộng rãi lắm, hai bên đều có giường, cùng lên hết thì cũng không thể nào tất cả cùng lên .

Một tên sinh viên lao về phía Tô Dật.

Tô Dật một cú vào sống mũi cậu ta.

Lại một tên xông lên.

Vẫn là mũi...

Trong vòng hai phút, trong phòng ký túc xá vang lên tiếng kêu thảm thiết, một đám bịt mũi, máu chảy lênh láng khắp sàn, người không biết còn tưởng răng đây là hiện trường án mạng.

"Tô Dật xoay người đi đến khu tắm rửa phía sau ký túc xá, dùng nước trong bồn rửa tay, lúc này mới chậm rãi đi đến trước mặt Dư Tinh Hà.

Dư Tinh Hà cảm thấy mình hơi choáng váng, vừa rồi khi Tô Dật quay người đi, cậu ta hẳn là nên chuồn ra ngoài, sao còn đứng đực ra trong phòng ký túc xá gì?

Nhìn thấy Tô Dật đi tới, cậu ta vội vàng bịt mũi lại.

Kỹ năng của tên này cũng khá biến thái!

Hơn chục người đều bị đánh gãy mũi, thì dễ dàng, muốn thì cũng không phải đơn giản như .

Tô Dật hiền lành thân thiết với Dư Tinh Hà: “Tôi ra ngoài một lát, tốt nhất cậu nên lau sạch vết máu trên mặt đất đi, nếu không tôi sẽ phiền toái cho cậu đó.”

Dư Tinh Hà cảm thấy da đầu tê dại, chẳng lế tên này chính là cao thủ từ trên núi xuống như trong truyền thuyết, tới cửa ở rể?

Tô Dật không quan tâm cậu ta nghĩ gì, mở cửa phòng ngủ ra.

Hành lang tầng ba vẫn chật ních người, khi Tô Dật bước ra, mọi người đều hẳn.

Nhưng không ai biết rằng hắn chính là người mà Dư Tinh Hà đang muốn tìm.

Nếu đám người Dư Tinh Hà đi vào, người này lại đi ra thì chắc chắn là có sự đồng ý của Dư Tinh Hà.

Tô Dật đưa tay ra đóng cửa lại, sau đó đi xuống lầu dưới cái chăm của mọi người.

Khi Dư Huy Âm thấy Tô Dật bình an vô sự bước ra ngoài, ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Tô Dật bước ra khỏi cửa ký túc xá, Dư Huy Âm bước tới : “Tôi vào ký túc xá nam không tiện nên nhờ em trai tôi mua đồ cho , có hài lòng không?”

“Cũng khá hài lòng” Tô Dật gật đầu : “Em trai đang giúp tôi dọn dẹp phòng ngủ, đi dạo cùng tôi đi, tôi có một số vấn đề muốn hỏi .”

Dư Tinh Hà mà lại giúp hẳn dọn dẹp phòng ngủ sao?

Dư Huy Âm nghe lời này thì cảm thấy hơi khó tin, từ khi nào mà tên nhóc thúi kia trở nên hiểu chuyện như ?

“Được rồi, có chuyện gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi” Đến bây giờ Dư Huy Âm vẫn không biết Tô Dật là ai, vì là ông nội dặn dò nên ấy chỉ có thể cố gắng hết sức.

Hai người sóng vai nhau đi dạo trong trường, Tô Dật luôn xung quanh, sự ý của hắn chưa từng hướng về Dư Huy Âm.

“Những câu hỏi mà tôi sắp hỏi có thể khiến cảm thấy hơi khó tin, cũng đừng ngạc nhiên, tôi mới từ trong núi ra, chưa từng thấy nhiều thứ trước đây.” Tô Dật bắt đầu bằng câu này, sau đó hẳn rất nghiêm túc hỏi: “Tôi vừa thấy trên đường có rất nhiều người cầm một vật phát sáng trên tay, liên tục ấn ngón tay vào đó, đó là cái gì?”

*..” Dư Huy Âm nhịn không dừng lại và quay đầu chằm chằm vào Tô Dật.

Đây mà gọi là mới ra khỏi núi hả?

Anh trai à, mình tới từ sao hỏa chắc cũng có người tin đó.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...