Trong lòng tôi chỉ biết lạnh – đúng là đồ hai mặt, Lý Mẫn lại lừa cả hai bên.
Nhưng ngoài mặt tôi vẫn tỏ vẻ :
“Giờ đang mang thai, nên sớm kết hôn thì hơn.
Người lớn còn đợi , đứa trẻ thì không thể chờ lâu.”
“Chị thật tốt bụng… Đợi chị và các con chuyển ra ngoài,
em nhất định sẽ nhắc giáo sư gửi tiền trợ cấp đúng hạn.”
Tôi khoát tay rộng lượng:
“Đừng mấy chuyện đó. Tôi ly hôn mà không lấy một đồng nào, sao lại đòi tiền gì nữa.”
Uyển Uyển mắt sáng lên:
“Chị ra đi tay trắng thật à?”
“Đúng .
Bao nhiêu năm nay tôi không đi , đều sống bằng tiền của Lý Mẫn.
Tôi thấy xấu hổ, không dám đòi gì hết.”
Uyển Uyển rạng rỡ:
“Chị suy nghĩ như là đúng đắn đấy.
Rất hiếm có người phụ nữ nào có suy nghĩ đúng đắn như chị.”
“Tốt rồi, yên tâm rồi chứ? Bạn đang đợi bên ngoài kìa.”
Thực ra tôi đã thấy từ sớm – ngoài quán cà phê có vài người đang thập thò vào.
Uyển Uyển ngại ngùng :
“Bạn em sợ em bị bắt nạt. Không ngờ chị lại lý lẽ như .”
“Không sao đâu. Đợi qua thời gian chờ ly hôn,
có thể dẫn Lý Mẫn đến gặp bố rồi.”
“Dạ, dạ.”
5
Uyển Uyển gật đầu liên tục.
Nhìn bóng ta khuất dần, tôi bật –
Không lạ vì sao Lý Mẫn thích ta.
Đến tôi còn thấy dễ chịu với kiểu ngoan ngoãn thế này.
Tối hôm đó, tôi về nhà, còn chưa tới cửa đã nghe thấy tiếng ồn ào bên trong.
Tôi mở cửa bước vào,
thấy Lý Đào đang ngồi trên sofa, khóc đến mức lớp trang điểm nhoè hết cả ra.
Trong phòng còn có chồng của Lý Đào – Phương Đại Vĩ – và bố mẹ của ta.
Mẹ chồng giận đến mức chỉ tay vào mặt Phương Đại Vĩ:
“Cậu xem cậu ra cái trò gì ? Con tôi Lý Đào có điểm nào không tốt mà cậu lại đi tìm người phụ nữ khác?”
Tôi nhướng mày, nhanh thật đấy, là lộ rồi à.
Phương Đại Vĩ cũng giống hệt Lý Mẫn, đều là loại không bao giờ chịu yên ổn.
Phương Đại Vĩ thấy tôi bước vào, liền chào:
“Chị dâu.”
Bạn thấy sao?