4
“Đợi khi ta bớt loạn, thì mấy việc này lại để ta .”
Mẹ chồng lên:
“Con vẫn là người có đầu óc, đừng chiều ta quá, càng chiều càng lên mặt.”
Lý Mẫn đắc ý :
“Con biết chứ. Cô ta sợ nhất là con nổi giận.
Chỉ cần con tỏ thái độ, ta lập tức ngoan như con cút.
Lần này nhất định phải trị cho ta một trận.”
“Nghe lời con.”
Tôi lạnh — lại một màn diễn y hệt kiếp trước.
Lần trước, họ cũng sẽ ly hôn.
Nhưng chưa đến cục dân chính thì tôi đã hoảng, sợ mất con vào tay Lý Mẫn, nên lại đổi ý giữa đường.
Từ đó trở đi, tôi lúc nào cũng phải cúi đầu trước Lý Mẫn.
Mỗi lần ta ngoại , ta đều dọa ly hôn,
mà tôi thì đã không còn đủ can đảm để rời đi nữa.
Lý Mẫn bước ra, thấy tôi đang ngồi trên sofa, bực bội :
“Không phải đòi ly hôn sao? Đi thôi!”
Hai đứa nhỏ chưa đi học, nghe tôi sắp ly hôn liền tròn mắt .
“Mẹ thật sự muốn ly hôn à?”
Tôi gật đầu:
“Bố các con sẽ mang các con đi. Từ nay các con sẽ sống với bố.
Còn bây giờ, mau đi thu dọn đồ đạc đi. Sau khi ly hôn, các con sẽ cùng bố dọn ra ngoài ở.
Bố có tiền, sẽ mua nhà to cho các con.”
Lý Mộc Mộc phấn khởi gật đầu:
“Vậy con muốn chị Uyển Uyển mẹ!
Chị ấy dịu dàng lắm, vừa dạy con học bài, vừa hay với con, chẳng giống mẹ chút nào, mẹ lúc nào cũng dữ.”
Lý Song Song cũng ngay:
“Con cũng thích chị Uyển Uyển, chị ấy đẹp lắm.
Mẹ không đẹp.
Sau này chị ấy mẹ, chắc chị ấy sẽ đến đón con tan học nhỉ?”
Tôi mỉm :
“Vậy các con nhớ giúp mẹ khuyên bố cưới chị Uyển Uyển về vợ.
Rồi các con sẽ sớm sống cuộc đời hạnh phúc.”
Mẹ chồng lập tức lao ra:
“Cái gì? Bắt tôi dọn ra ngoài ở á?
Đây là nhà con trai tôi, tôi không đi đâu hết!”
Lý Mẫn mặt mày u ám, “Thư Vân, em thật sự muốn ép đến mức này sao?”
“Tôi ép chỗ nào? Chúng ta ly hôn rồi, cưới Uyển Uyển thì cũng đâu thể tiếp tục sống trong nhà bố mẹ tôi chứ.
Chỗ này toàn là dấu vết cuộc sống của tôi, ấy thấy chắc chắn cũng không vui.
Anh là giáo sư mà, chẳng lẽ còn định bám lấy tài sản trước hôn nhân của vợ cũ?
Chuyện này mà truyền ra ngoài, còn mặt mũi gì nữa?”
Lý Mẫn mặt nặng như chì, cùng tôi đến cục dân chính.
Tôi tươi như hoa, giữa một loạt cặp đang thủ tục ly hôn, tôi nổi bật hẳn lên.
Nhân viên nhanh chóng đưa cho tôi bản thỏa thuận:
“Xem qua hợp đồng này nhé, con cái do bên nam nuôi dưỡng, bên nữ ra đi tay trắng. Không có khoản tiền chung nào, chị xem có vấn đề gì không.”
Tôi đáp ngay: “Không vấn đề gì cả.”
Lý Mẫn khó khăn gật đầu.
Có người ở bên cạnh lẩm bẩm: “Đúng là đàn ông tồi, để vợ ra đi tay trắng. Xí!”
Lý Mẫn quay lại trừng mắt người kia một cái sắc lẹm.
Tôi bước ra khỏi cục dân chính.
Chỉ cần vượt qua ba mươi ngày, tôi sẽ chính thức cắt đứt hoàn toàn với cái gia đình đó.
“Anh sớm dọn đồ ra khỏi nhà đi. Tiền chu cấp cho con, tôi sẽ chuyển đúng hạn.”
Lý Mẫn không một lời, quay người bỏ đi.
Tôi về đến nhà, thấy mẹ chồng đang mặt hằm hằm đút cơm cho bố chồng.
Vừa thấy tôi, bà đã đặt bát xuống:
“Cô còn biết đường về nhà à? Giờ mấy giờ rồi? Suốt ngày lười chảy thây, cơm nước cũng không nấu!”
“Tôi thấy vẫn còn tay chân lành lặn, sao không tự mà nấu?”
Mẹ chồng trừng mắt: “Cô gọi tôi là gì?”
“Gọi là chứ còn gì. Tôi ly hôn với Lý Mẫn rồi, chẳng lẽ còn gọi mẹ?”
“Cô… thật sự dám ký đơn ly hôn?”
Tôi lạnh nhạt : “Con trai sắp có vợ mới rồi, tôi không dọn chỗ sớm chẳng phải cản trở họ hay sao.”
“Cô đúng là đồ ăn bậy bạ!”
Tôi khinh khỉnh , không thèm đôi co, bước vào trong bắt đầu dọn dẹp đồ đạc của Lý Mẫn.
Mấy năm nay nhà họ Lý len lỏi khắp nơi trong căn nhà này.
Đồ đạc họ vứt đầy khắp nhà, đến cả chị chồng cũng có riêng một phòng trong đây.
Chỉ thôi cũng thấy chướng mắt.
Tối đến, Lý Mẫn trở về, thấy đồ đạc của mình bị tôi quăng ra ngoài.
Anh ta lạnh lùng bước đến, đá toàn bộ đồ đạc sang một bên.
Hai đứa nhỏ sợ quá òa lên khóc nức nở.
Trước đây trong nhà chỉ có tôi là người hay mất kiểm soát.
Giờ tôi không cãi, không nữa, thì đến lượt Lý Mẫn bắt đầu nổi khùng.
Tôi mặc kệ bọn trẻ khóc, như không thấy gì cả.
Mẹ chồng lại chạy ra, mượn chuyện bóng gió, mắng chửi hai đứa nhỏ không thương tiếc.
Lý Mẫn thì phải đứng giữa dàn hòa cả hai bên.
Còn chuyện của bố chồng, tôi hoàn toàn phủi tay.
Cứ thế vài ngày trôi qua Lý Mẫn bắt đầu chịu không nổi.
Ban ngày ta phải đi , ban đêm về nhà lại phải đối mặt với một mớ hỗn loạn.
Mẹ chồng suốt ngày than đau lưng, đau chân.
Bố chồng đêm nào cũng phải dậy đi vệ sinh, lật người, giặt giũ…
Những việc đó mẹ chồng không nổi, đành réo ta hết.
Anh ta cũng chẳng ngủ yên đêm nào.
Tôi để ý thấy gần đây ta chẳng còn thời gian cầm điện thoại tám chuyện nữa.
“Thư Vân, rốt cuộc em muốn gì?”
Lúc đó tôi đang chăm sóc da mặt.
Trước đây tiếc tiền không dám mua mấy thứ này, da dẻ khô ráp thấy rõ.
Giờ thì tôi biết chăm chút bản thân rồi, không ngại đầu tư cho chính mình.
Tôi vào gương, thấy mình như trẻ ra vài tuổi, nhướng mày ngạc nhiên:
“Muốn gì là sao? Em chẳng muốn gì cả mà?”
“Còn giả vờ! Em không thấy trong nhà loạn thế nào à? Anh với mẹ đã mệt rã rời rồi đấy!”
“Thì sao? Đâu phải bố mẹ em.”
“Em ở nhà ăn không ngồi rồi mà còn dám kiểu đó?”
Tôi bật :
“Này, đừng bừa nhé. Hai người vẫn đang sống trong nhà tôi đấy, tôi còn chưa thu tiền nhà đâu.”
“Em cố khó dễ cho đúng không? Được rồi, không có , em chỉ có nước ra đường ăn xin!”
“Vậy thì xin lỗi nhé, để thất vọng rồi. Em sắp đi lại rồi.”
Sau nửa tháng gửi CV, cuối cùng tôi cũng trúng tuyển vào một công ty thương mại có tiềm năng phát triển rất tốt.
Ngày mai tôi sẽ chính thức đi .
“Em tìm việc mà không với tiếng nào? Ai cho phép em đi ? Anh chẳng phải không nuôi nổi em đâu!”
Tôi giơ tay lên,
“Này, dừng lại đi. Chúng ta đã ly hôn rồi, quên rồi à?”
Lý Mẫn đi đi lại lại, đột nhiên nổi đóa:
“Cô muốn ly hôn? Đừng mơ! Đừng quên, còn chưa hết một tháng.
Chỉ cần tôi không ký, thì đừng hòng ly hôn !”
Tôi lạnh mặt, Lý Mẫn tức giận bỏ ra ngoài.
Không sao, tôi còn nhiều cách.
Tôi đã tìm việc, bắt đầu nắm lại quyền chủ trong cuộc sống của mình.
Cứ thế ngày đi sớm, tối về muộn, rất nhanh tôi đã nhận khoản lương đầu tiên.
Ngày nhận lương, tôi không do dự, tự thưởng cho mình một đống quần áo mới.
Mẹ chồng mặt mày tối sầm, tôi như muốn nuốt sống.
Bà ta dạo này không còn thời gian đi đánh bài hay khiêu vũ nữa,
rõ ràng sụt mất cả chục ký, trông già đi cả chục tuổi.
Lý Mẫn thấy tôi không mềm mỏng lại, bắt đầu tìm cách lành. m`ột ché~n t|iêu s/ầu
Mỗi ngày đều nhắn tin cho tôi, toàn mấy câu vô thưởng vô như:
“Trời lạnh rồi nhớ mặc ấm”, “Đói thì ăn cơm đi”…
Cứ như thế, cuối cùng tôi cũng đợi tin nhắn mà tôi vẫn chờ.
Uyển Uyển cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, chủ liên lạc với tôi.
Không biết ta lấy đâu ra số điện thoại của tôi, gửi cho tôi một tấm ảnh siêu âm.
Nói rằng đó là con của ta với Lý Mẫn.
Kiếp trước tôi cũng từng nhận tin nhắn này.
Nhưng lúc đó tôi lập tức cãi nhau to với Lý Mẫn.
Vì chưa ly hôn , mà sau đó Lý Mẫn đã đưa Uyển Uyển đi thai rất nhanh, nên mọi chuyện chìm xuống.
Từ đó tôi không còn thấy Uyển Uyển nữa.
Không hiểu vì sao kiếp này ta lại gửi tin nhắn trễ như .
Nhìn hình siêu âm thì đứa bé đã gần ba tháng rồi.
Tôi hẹn Uyển Uyển ra gặp ở một quán cà phê.
Cô ta mở lời:
“Tôi đang mang thai con của giáo sư. Chị hãy ly hôn với ấy đi. Tôi xin chị đấy, tôi thực sự không còn cách nào nữa.”
Tôi quan sát Uyển Uyển một lượt,
phải rằng ta đúng kiểu mà Lý Mẫn thích.
Nhẹ nhàng, yếu đuối, ngây thơ, không hiểu chuyện đời.
Và tất nhiên, rất “trong sáng”.
Tôi biết, dùng từ “trong sáng” để miêu tả một kẻ thứ ba là không hợp lý.
Nhưng Lý Mẫn đúng là mê mẩn mấy kiểu “thỏ trắng ngây thơ” thế này.
Uyển Uyển thấy tôi im lặng thì bắt đầu cuống lên:
“Chị ơi, em thật sự xin lỗi… Em thực sự hết cách rồi.
Nếu ba em mà biết chuyện này, chắc đánh chết em mất.
Ông là giáo viên lâu năm, rất coi trọng danh dự.”
Tôi lên tiếng:
“Lý Mẫn đã ly hôn với tôi rồi, ta chưa với em à?”
“Gì cơ?” – Cô ta sững người.
Tôi thở dài:
“Tôi đã ly hôn với Lý Mẫn rồi.
Anh ta đã có người trong lòng, muốn cưới ấy.
Tôi cũng già rồi, nhan sắc xuống cấp, mấy năm nay lại cãi vã suốt, mệt lắm rồi.
Thôi thì coi như tôi thành toàn cho hai người.”
Uyển Uyển kích :
“Giáo sư tuy cảm giữa hai người không còn,
vẫn có nghĩa.
Anh ấy dù chị không xứng với ấy,
cũng sẽ không bạc đãi chị và các con.”
Bạn thấy sao?