Sau khi cơ thể chúng tôi trở lại kích thước bình thường, ánh mắt hắn lập tức bị Tiểu Hắc và Tiểu Bạch thu hút.
Linh ở sau lưng hắn lắc đầu: “Cậu đã nuôi bảy con mèo ở tổng bộ rồi đấy.”
Hắn : “Bảy con không đủ! Tôi muốn mọi góc ở tổng bộ đều đầy mèo!”
Linh hắn: “Cậu đúng là không sợ bị lão đại đánh chết.”
Hắn bất ngờ rụt cổ lại, “Tôi tin rằng một ngày nào đó lão đại không thích mèo sẽ bị những mèo đáng này cảm hóa.”
Linh : “Trước khi ngày đó đến, cậu sẽ bị lão đại thiêu sống trước.”
Tiểu Cửu mắt sáng lên: “Ôi chà! Không tệ đâu. Ai bảo vần đơn thì không tính là vần chứ?”
Biểu cảm của Linh lúc này tôi quen lắm, đúng kiểu: Không biết gì hơn.
Tôi đôi khi cũng dùng biểu cảm này đối mặt với Tiểu Lý.
Linh sờ lên đường chân tóc cao của mình: “Tôi sẽ bảo lão đại cho cậu một trận!”
Trong lúc đám họ , Tiểu Hắc tôi, như hỏi có cần g.i.ế.c người diệt khẩu không.
Tôi lắc đầu.
Tạm thời chưa cần thiết.
Chỉ cần bọn họ không liên tưởng gương mặt của tôi với “Người bí ẩn Má Ngô” là .
Hiện tại, bên ngoài đang náo loạn cả lên, treo thưởng cho Má Ngô đã lên đến hai triệu.
Nếu đại phú hào Tuần Ấp tiếp tục tăng giá, e rằng tôi không kìm lòng nổi mà tự báo cáo mình mất.
Con số hàng triệu này, tôi chỉ từng nghĩ đến trước khi tốt nghiệp.
Sau khi đi , tính toán lại, tôi cảm thấy cả đời này cũng không thể tiết kiệm số tiền lớn như .
Cảm tạ trò chơi kinh dị, cảm tạ ông chủ, đã cho tôi một cơ hội người thêm lần nữa.
Cày bừa gì đó, tôi không bao giờ muốn nữa!
Nghĩ đến đây, tôi cắt ngang câu chuyện của bọn họ, hỏi: “Có thể tiết lộ chút thông tin về nhiệm vụ không?”
Tiểu Cửu mở miệng định gì đó, lại sang Linh, hỏi: “Linh, có thể không?”
Linh trầm tư một lát, đáp: “Nhiệm vụ ở đây là giúp hoàng tử tìm ra ân nhân cứu mạng.”
Người quen thuộc với Nàng Tiên Cá đều biết, hoàng tử vì một cơn gió mạnh mà rơi xuống biển, nàng tiên cá cứu lên bờ.
Nhiệm vụ này nghe có vẻ không phức tạp, chắc chắn sẽ không đơn giản như trong nguyên tác.
Linh tiếp: “Hoàng tử bị gián điệp của nước địch đẩy xuống tàu, tiếp với nước biển đã bị ô nhiễm. Khi bơi vào bờ, ta đã bị nhiễm độc, tính mạng nguy kịch.”
Tôi sắp xếp lại thông tin: “Nói cách khác, ân nhân cứu mạng của hoàng tử vẫn chưa xuất hiện? Thậm chí còn chưa có ai đi cứu ta?”
Tiểu Cửu gật đầu: “Đúng thế đấy. Chúng tôi đã kiểm tra tất cả những người bên cạnh hoàng tử, tạm thời chưa tìm ra nàng tiên cá mất giọng trong nguyên tác.”
Linh : “Vì , chúng tôi tạm thời rút khỏi chỗ hoàng tử, xem có ai sẽ ra tay cứu ta không.”
Tiểu Cửu tôi, : “Nếu không , chúng tôi đành tự xuống biển tìm, thuốc giải có thể nằm trong tay phù thủy biển độc ác.”
Linh vuốt mái tóc lưa thưa của mình, tóc bay phấp phới trong gió: “Nhưng như sẽ rất nguy hiểm, ở đây hoàn toàn không có thiết bị lặn, chưa kể nước biển còn bị ô nhiễm, xảy ra biến dị rồi.”
Chỉ nghe họ thôi mà tôi đã cảm thấy nhiệm vụ này thật khó nhằn.
Làm người chơi cũng chẳng dễ dàng gì.
Tôi hỏi: “Các định khi nào quay lại chỗ hoàng tử?”
Linh trời, đáp: “Chúng tôi đã hẹn thời gian với những người chơi khác vào buổi chiều, chờ thêm một lát nữa, nhiều hơn cũng không thể đợi .”
Tiểu Cửu tôi, thở dài: “Cô đúng là xui xẻo, mất một giá trị phó bản để ngồi tàu, lại dừng ở trạm này. Chị à, đợi thêm hai ngày nữa đi, rồi chúng ta cùng ngồi tàu rời khỏi đây.”
Xem ra người chơi phải trả giá trị phó bản để ngồi tàu, khác với NPC dùng thuốc thu nhỏ.
Tôi cố ý tỏ vẻ lo lắng, dù sao diễn chung với Tiểu Trương nhiều rồi, diễn xuất của tôi cũng có tiến bộ.
“Tôi sẽ theo các đi xem thử hình. Nếu không , tôi sẽ tự đi.”
Tiểu Cửu giơ ngón cái, nháy mắt với Linh: “Anh xem, người ta dứt khoát thế kia, hay chúng ta đi sớm một chút? Nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi về tổng bộ, tôi còn muốn ăn cơm của Lục Ca nữa.”
Linh nhíu mày: “Suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn, đội ‘Ăn Khuya’ của chúng ta sắp bị cậu ăn sập rồi.”
Tiểu Cửu ta, đáp: “Hồi đó tôi đến đây vì cái tên Ăn Khuya. Ai ngờ không phải là ‘bữa ăn khuya’ mà là ‘Dạ Tiếu’. Nếu không nhờ Lục Ca nấu ăn ngon, tôi đã chạy từ lâu rồi.”
(Hai chữ này tiếng Trung đọc giống nhau.)
Nói xong, ta lại ngồi xổm trước mặt Tiểu Hắc, hỏi: “Có thể sờ một chút không?”
Tôi ngăn lại: “Đừng sờ nó! Nó sẽ xù lông đấy.”
Bị sờ rồi, e rằng hai người này không ra khỏi đây .
Vừa chuyện phiếm vu vơ, Linh lên tiếng: “Gần đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.”
Đi một đoạn, sóng biển vang lên bên tai. Nhìn sang bên trái, một vùng biển rộng lớn hiện ra trước mắt.
Trên mặt biển rác trôi nổi, gió thổi qua, mang theo mùi hôi thối khó chịu.
Bạn thấy sao?