Cuộc Phiêu Lưu Của [...] – Chương 6

Đang loay hoay tìm chỗ ngồi, tôi ngơ ngác: ?

 

Sao nhanh thế?

 

Thomas , “Nhiệm vụ phó bản Trạm Nàng Tiên Cá đang diễn ra, xin các NPC xuống ga tuân thủ luật đóng vai trong cổ tích, đồng thời ý tới khả năng xuất hiện của người chơi.”

 

5

 

Nghĩ đến việc BOSS thích đóng vai trước mặt người chơi, chúng tôi quyết định xuống xe ở Trạm Nàng Tiên Cá.

 

Sóc nhỏ chào tạm biệt, “Tôi còn phải đi thêm mấy trạm nữa, không thể đi cùng các người rồi.”

 

Tôi gật đầu, “Được, cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ trước đó.”

 

đến nỗi mắt híp lại, “Được gặp các người đúng là một điều vui vẻ, hy vọng sau này còn có dịp tái ngộ.”

 

Tôi cũng , “Chỉ mong cậu đừng trách tôi vì đã ném cậu ra ngoài là .”

 

Sóc nhỏ : “Sao có thể trách chứ? Cô cũng là vì cứu tôi mà. Nói đúng ra, tôi còn nợ một mạng đấy.”

 

Tôi còn định thêm gì đó thì tiếng còi tàu vang lên.

 

“Tu! Tu!”

 

Sóc nhỏ lắc đầu, “Thomas đang giục rồi, không nữa, hy vọng các người sớm tìm BOSS.”

 

Tôi gật đầu, “Cảm ơn lời chúc của cậu. Tạm biệt.”

 

Nó vẫy tay: “Tạm biệt.”

 

Cửa tàu đóng lại, bánh xe của Thomas lăn đi, biến mất nhanh như chớp mắt.

 

Có những người trong cuộc đời, chỉ có thể họ rời đi mà không bao giờ thấy họ quay lại nữa.

 

Tiểu Hắc bước tới bên cạnh tôi, “Má Ngô, đừng buồn xuân thương thu nữa, có thấy cái chân to số 46 kia không?”

 

Tôi gật đầu, “Thấy rồi.”

 

Tiểu Hắc , “Thấy rồi mà không chạy mau đi? Hắn sắp dẫm xuống rồi!”

 

Thuốc thu nhỏ mà Lôi Thôi Đại Vương cho không có thuốc giải, chỉ có thể đợi thuốc tự hết tác dụng.

 

Trái tim vừa bình tĩnh của tôi lập tức xáo , vội vàng chạy, “Tiểu Hắc, cậu không thể hất ngã hắn sao?”

 

Nó đáp, “Có thể thì có thể, miễn là không sợ chết. Vì hình thể chúng ta cách biệt quá lớn, khả năng hắn đè c.h.ế.t là tám mươi phần trăm.”

 

Được rồi, nằm im là không thể, bây giờ chỉ có cách tránh xa thôi.

 

Tôi lắc trái lách phải, hiểm họa chồng chất mà tránh cú giẫm.

 

Một giọng ngạc nhiên vang lên, “Đám NPC này cũng nhanh nhẹn thật.”

 

Người khác , “Đã bảo đừng giẫm mà cứ nhất định giẫm, giẫm không c.h.ế.t lại thêm phiền phức, đã giẫm rồi thì mau giải quyết đi, đừng để chúng hồi phục nguyên hình.”

 

Nói xong cả hai nhập hội đuổi theo giẫm.

 

Bốn bàn chân to qua lại liên tục, bụi đất bay mịt mù, khiến tôi mướt mồ hôi.

 

Tôi chợt nghĩ ra, hét lớn, “Đừng giẫm nữa! Tôi cũng là người chơi!”

 

Có lẽ lời này có tác dụng.

 

Một trong số họ ngồi xuống, cẩn thận tôi, “Linh, có vẻ đây đúng là người chơi.”

 

Người đàn ông gọi là Linh cũng ngồi xuống, “May quá, suýt nữa phải việc trả nợ rồi.”

 

Cái “ việc trả nợ” hắn đến là một điều khoản trong Luật quản lý người chơi của trò chơi kinh dị.

 

Trang thứ chín, Điều bốn mươi hai: Người chơi không chủ sát người chơi khác, bao gồm không giới hạn bởi: sử dụng vũ khí, đạo cụ, kỹ năng; xúi giục thú cưng; đầu độc; đánh tay không... Vi phạm sẽ bị trừ một đơn vị điểm phó bản (mức điểm phó bản bị trừ là cấp dưới liền kề với cấp phó bản hiện tại).

 

Điểm phó bản là tài sản quan trọng nhất của người chơi, không có gì sánh bằng.

Chúng chia thành các cấp: SSS, SS, S, A, B, C, tương ứng với cấp độ phó bản.

 

Việc g.i.ế.c người chơi trong phó bản cấp 3S là cái giá mà không ai có thể chấp nhận .

 

Linh : “Tiểu Cửu, việc tốt cậu đi!”

 

Tiểu Cửu đáp: “Đây không phải là chưa giẫm c.h.ế.t sao? Ai bảo ta không sớm mình là người chơi chứ.”

 

Hắn ngồi phịch xuống, với tôi: “Lần sau gặp huống thế này phải sớm, nếu không bị giẫm c.h.ế.t thì oan uổng lắm.”

 

Tôi nghĩ thầm: Đúng là oan thật. Chết kiểu đó thì rõ là mờ mịt, hai tên này đúng là có bệnh, ở đây giẫm NPC chơi.

 

Tôi cố nặn ra nụ tiêu chuẩn: “Lần này là tôi sơ suất, lần sau nhất định không thế nữa.”

 

Hắn gật đầu: “Cô là nhiệm vụ trước chưa hoàn thành, đến đây nhận nhiệm vụ mới hả?”

 

Tôi đáp: “Đúng .”

 

Dù không hiểu hắn gì, thuận theo chắc không sai.

 

Hắn thở dài: “Vậy thì đúng là không may, nhiệm vụ cấp A ở Trạm Nàng Tiên Cá cũng bị kẹt rồi.”

 

Tôi thuận nước đẩy thuyền: “Xem ra chỗ nào cũng khó khăn.”

 

Hắn ngồi xếp bằng như thể lên giường: “Ai không phải chứ? Nhà nào cũng có chuyện khó . Cô không thấy biển ở đây bị ô nhiễm thành cái dạng gì đâu. Thật đấy, đen lòe loẹt năm màu, bên trong toàn nàng tiên cá, tôi không tin là không có chút huyết thống nào của người châu Phi.”

 

Đang nghe hắn thao thao bất tuyệt, thuốc thu nhỏ đột nhiên hết tác dụng.

 

Tôi thấy ánh mắt Tiểu Hắc lóe lên hung ác, đoán chừng nó chuẩn bị ra tay.

 

“Wow! Con mèo đáng thế. Cô lấy từ phó bản nào ? Tôi cũng muốn kiếm vài con.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...