Phù. Cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tôi hỏi: “Cậu có biết boss đang ở đâu không?”
Nó trầm ngâm một lúc lâu: “Thế giới này quá rộng lớn. Tôi chỉ từng gặp nó một lần khi tôi mới trở thành NPC.”
“Nhưng nó rất thích đóng vai nhân vật quan trọng trước mặt người chơi, mọi người có thể tìm thử, có thể hắn là bé Lọ Lem bị ức hiếp, hoặc cũng có thể là con rồng hung ác.”
Sóc chỉ về phía đông: “Ở đó có một sân ga, tàu hỏa Thomas sẽ chạy qua. Tàu này dẫn đến trọng tâm cốt truyện.”
Ánh mắt tôi hướng theo ngón tay nó, rồi : “Được rồi, cảm ơn cậu.”
Nó đáp: “Không có gì. Nhưng với kích thước của các người, đi tàu có vẻ không phù hợp lắm, các người cần tìm thuốc thu nhỏ, qua ngọn núi đá này là nhà của Lôi Thôi Đại Vương, mọi người có thể thử đến đó hỏi xem.”
Tôi thầm nghĩ: Phó bản đồng thoại này có vẻ lộn xộn thật, không khéo còn có cả Mèo Đen thám tử và bảy em Hồ Lô mất.
Sóc bổ sung thêm: “Nhưng nhất định đừng đi nhầm đường, trong dãy núi này còn có xà tinh và bọ cạp tinh, tôi nghĩ chúng sẽ không dễ chuyện như tôi đâu.”
3
Tôi tò mò hỏi: “Ở đây có bảy em Hồ Lô không?”
“Bảy em Hồ Lô?” Sóc nghĩ một lát rồi đáp: “Chưa thấy đâu cả, nghe bọn họ sang chỗ Bạch Tuyết bảy lùn rồi, mấy lùn thật sự đang đi thăm họ hàng xa.”
Thật lợi . Chẳng phải kiểu Quan Công đấu Tần Thủy Hoàng sao?
Hãy tưởng tượng cảnh hoàng hậu độc ác giả bà lão, đi bán táo độc.
Rồi gặp cả sức mạnh phi thường, hai tai thính mắt tinh, ba đao thương bất nhập...
Cảm giác như câu chuyện này đang đi theo một hướng rất kỳ lạ.
Tôi bật , cảm ơn sóc: “Cảm ơn cậu, những thông tin này thực sự giúp ích rất nhiều.”
Nó : “Không cần cảm ơn, tôi cũng không giúp gì mấy. Nhưng tôi có một câu hỏi, chứ?”
Tôi nó: “Mời .”
Nó chỉ về phía lối vào mà chúng tôi vừa đi qua: “Tôi muốn hỏi, sao để thoát ra khỏi đây?”
Mèo đen : “NPC không thể rời khỏi phó bản của mình.”
Sóc chúng tôi: “Vậy còn các vị thì sao?”
Tôi giải thích: “Ra vào phó bản là một loại thiên phú hiếm có, chúng tôi là ba người may mắn sở hữu.”
Nó gật đầu: “Vậy à, tôi cứ tưởng cần chìa khóa đặc biệt gì đó, nếu đã , để tôi dẫn các vị đến nhà Lôi Thôi Đại Vương, tôi cũng muốn đi tàu hỏa nhỏ.”
Tôi nó: “Vậy phiền cậu rồi.”
Sóc đáp: “Chuyện nhỏ thôi.”
Sau đó, nó đi trước dẫn đường về phía đông.
Vượt qua ngọn núi đá, chúng tôi đến nhà của Lôi Thôi Đại Vương.
Phải thừa nhận, Lôi Thôi Đại Vương còn luộm thuộm hơn tôi tưởng tượng nhiều.
Bên ngoài căn nhà chất đầy rác.
Nhìn cảnh này, bản năng nghề dọn dẹp của tôi suýt chút nữa bùng phát!
Sóc gõ cửa: “Lôi Thôi Đại Vương, là tôi, Sóc Quả Quả đây, tôi đến mua ít thuốc thu nhỏ.”
Bên trong vang lên một giọng : “Đẩy cửa vào đi, cửa không khóa đâu.”
Vừa bước vào, chúng tôi thấy Lôi Thôi Đại Vương đang nằm dài trên ghế sô pha, bộ dạng như chưa tỉnh ngủ.
Hắn liếc mắt chúng tôi, bật dậy nhanh như cá chép, rồi hét lên: “Sao ngươi lại dẫn người chơi đến đây?!”
Sóc vội giải thích: “Họ không phải người chơi, đây là NPC đến từ phó bản khác.”
Lôi Thôi Đại Vương ngạc nhiên: “Phó bản khác? Mới nghe lần đầu đấy. Thôi, ta cũng không quan tâm lắm, các người đến mua thuốc thu nhỏ, có tiền đồng thoại không?”
Tôi hỏi: “Tiền đồng thoại là gì ?”
Lôi Thôi Đại Vương sóc, với vẻ mặt “cậu xem đi”.
Sóc nhẹ nhàng vẫy đuôi: “Tôi quên mất điều đó rồi.”
Nó quay sang với chúng tôi: “Tiền đồng thoại là loại tiền tệ chung của phó bản đồng thoại, giống như tiền trong thế giới thực .”
Mèo đen hỏi: “Sao trong phó bản lại có tiền?”
Sóc giải thích: “NPC ở thế giới đồng thoại rất đông, phần lớn là do người chơi chuyển hóa, để tiện sinh hoạt hơn, sự tồn tại của tiền là cần thiết, nên các vương quốc lớn cùng nhau phát hành tiền đồng thoại.”
Lôi Thôi Đại Vương ngồi trên ghế, gác chân chữ ngũ, tiện tay cầm chai nước uống.
Hắn ừng ực uống vài ngụm, nước chảy từ cổ xuống tận ngực.
Hắn dùng tay áo lau miệng: “Nếu không có tiền đồng thoại…”
Tôi hắn: “Tôi giúp ông dọn dẹp nhà cửa nhé, tôi là nhân viên lao công chuyên nghiệp.”
Hắn ngẩn ra hai giây, sau đó ngả lưng dựa vào ghế: “Ta là Lôi Thôi Đại Vương! Nếu nhà ta sạch sẽ thì còn NPC kiểu gì nữa?”
Hắn nghĩ ngợi một lát rồi : “Thế này đi, coi như tôi cho các người mượn thuốc thu nhỏ, khi nào có tiền thì trả tôi.”
Tôi : “Cảm ơn ông rất nhiều.”
Bạn thấy sao?