Cuộc Phiêu Lưu Của [...] – Chương 2

“Đi, không trả tiền cũng đi.”

 

Ông ta nhíu mày: “Cô phải biết rằng chuyện này vô cùng nguy hiểm.”

 

Tôi bật : “Ông chủ, sao trông ông còn sợ hơn tôi ?”

 

Ông ta đan mười ngón tay đặt lên bàn: “Một nhân viên lợi như mà tổn thất thì đúng là thiệt lớn cho trò chơi. Tôi biết tuyển đâu ra một nhân tài xuất sắc như nữa đây?”

 

Tôi : “Ông chủ đừng khen nữa, tôi sẽ bay mất đấy.”

 

Ông ta tôi: “Thật sự muốn đi?”

 

Tôi gật đầu: “Đương nhiên.”

 

Ông ta hỏi: “Không sợ à?”

 

Tôi đáp: “Sợ. Sợ vẫn đi.”

 

Ông ta nhướng mày: “Nếu nhất định phải đi thì đọc một đoạn câu đối vần xem. Nói không trôi chảy thì tôi không cho đi đâu. Dù sao ra ngoài cũng không thể để lỡ lời.”

 

Tôi khẽ thở dài, lần sau ông chủ nghĩ lý do hay hơn không?

 

Chỉ truyền lời thôi mà, đâu phải tham dự họp báo.

 

Cần thiết sao?

 

Dù nghĩ , câu đầu tiên đã bật ra: “Phía nam đi tới một hòa thượng, trong tay xách năm cân cá bơn.”

 

Ông chủ ngay lập tức ngồi thẳng lưng.

 

Tôi tiếp tục đọc: 

 

“Phía bắc đi tới một người câm, bên hông đeo một cái kèn.”

 

“Hòa thượng tay xách cá bơn từ phía nam muốn đổi cá bơn lấy kèn của người câm phía bắc.

 

“Người câm không chịu đổi kèn cho hòa thượng, hòa thượng nhất quyết muốn đổi kèn với người câm.”

 

Ông chủ kinh ngạc, biểu cảm kiểu không ngờ thực sự biết vần đấy.

 

“Hòa thượng quật cá bơn vào người câm, người câm tháo kèn đánh lại hòa thượng.”

 

“Không biết là hòa thượng đánh người câm trước hay người câm đánh hòa thượng trước. Cuối cùng hòa thượng hầm cá bơn, còn người câm thì thổi kèn tò te.”

 

Đọc xong một đoạn, tôi mồ hôi nhễ nhại.

 

Ông chủ vỗ tay: “Hay! Rất hay! Có vẻ nhiệm vụ này không ai ngoài có thể .”

 

Tôi hắn: “Giờ có thể đi chưa?”

 

Ông ta gật đầu, đưa cho tôi một cuốn sổ: “Sau khi truyền lời, hãy để bọn họ ký vào đây, đừng quá áp lực, hình không ổn thì rút lui sớm. Khi nào chuẩn bị xong, gọi Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đi cùng, tôi đã với bọn chúng rồi.”

 

Tôi nhận lấy cuốn sổ, giơ tay ra: “Ông chủ, ông quên đưa bút cho tôi rồi à?”

 

Không có bút thì sao ký?

 

Ông chủ tôi: “Bọn họ dùng bút của chính mình, như thế mới có hiệu lực.”

 

Thì ra là .

 

Vậy nên nhiệm vụ lần này của tôi là tìm boss, truyền lời và để họ ký vào sổ.

 

Tôi hiểu rõ nhiệm vụ, cất chổi vào phòng dụng cụ dọn dẹp, sau đó đến trước cửa phó bản của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, gõ nhẹ vài tiếng.

 

Mấy giây sau, giọng Tiểu Hắc vang lên qua cánh cửa: “Ai?”

 

“Tôi, Má Ngô.”

 

Vì Tiểu Lý và Tiểu Trương thích gọi , nên tự nhiên nó thành biệt danh của tôi.

 

Tiểu Hắc hỏi: “Chuẩn bị đến phó bản 3S rồi à?”

 

Tôi ừ một tiếng: “Đúng .”

 

: “Cô mở cửa đi, tôi và Tiểu Bạch ra ngoài.”

 

Mặc dù cả hai đều có năng lực xuyên qua phó bản, không có ai mở cửa thì không .

 

Tôi mở cửa, Tiểu Hắc nhảy ra, còn Tiểu Bạch đeo một chiếc túi nhỏ trên lưng.

 

Cái túi này là tôi mua cho nó. Nó thích nhét đồ ăn vặt vào đó nhất.

 

Tiểu Bạch tôi, kêu “meo meo” không ngừng, như thể lần đầu đi dã ngoại, vui mừng khôn xiết.

 

Tôi Tiểu Hắc: “Chuyện cậu có thể xuyên qua phó bản, sao trước giờ không với tôi?”

 

Có chuyện gì nó đều bảo Tiểu Bạch tìm tôi.

 

Tiểu Hắc tránh ánh mắt tôi: “Tôi cũng mới biết sau này thôi.”

 

Thôi , có hay không là tự do của nó.

 

Tôi từ trước đến nay không thăm dò những chuyện người khác không muốn .

 

Tôi cầm chìa khóa qua: “Đi thôi, đầu tiên chúng ta sẽ đến phó bản tên Đồng Thoại này.”

 

Cầm chìa khóa trong tay, tôi vặn mở ổ khóa.

 

Rắc! Ổ khóa rơi xuống đất.

 

Tôi cái tên trên cửa phó bản, Đồng Thoại, rồi quyết định bước vào.

 

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch theo sát sau lưng tôi.

 

phó bản cấp SSS có sự khác biệt cơ bản so với các phó bản khác.

 

Bởi vì nó có tính tự chủ, trước khi bước vào, hoàn toàn không thể biết bên trong nó có hình dáng gì.

 

Một tia sáng lóe lên.

 

Một con sóc xù lông chúng tôi rồi : “Chào các thân mến, hoan nghênh đến với thế giới đồng thoại. Không biết các ghé thăm nơi này vì việc gì?”

 

Tôi giới thiệu: “Xin chào, tôi là người dọn dẹp trong trò chơi, đây là Tiểu Hắc và Tiểu Bạch. Chúng tôi ông chủ nhờ đến đây để truyền lời.”

 

“Truyền lời?” Sóc nghiêng đầu nghĩ ngợi, “Truyền cho ai?”

 

Tôi đáp: “Cho boss của phó bản, chính là…”

 

Nó ngắt lời tôi: “Tôi không phải boss của phó bản, tôi chỉ là một người chơi lựa chọn sinh sống tại đây.”

 

tôi, tự lẩm bẩm: “Hóa ra bên ngoài cánh cửa này còn có một thế giới khác.”

 

“Người chơi?” Tôi chợt nhận ra mình quên che mặt.

 

Nó vội vàng trấn an: “Xin đừng căng thẳng, bây giờ tôi đã là một NPC rồi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...