Cuộc Ly Hôn Đầy [...] – Chương 6

14

Chu Thời Chính quả thật đang bị sốt nhẹ, là do mệt mỏi quá độ.

Anh ta cố không uống thuốc, lết người đến đây để diễn vở “thân tàn vì ”, vì biết Giản Duệ mềm lòng chứ không chịu ép buộc.

Sau khi mọi hiểu lầm rõ, cuối cùng Giản Duệ dẫn Chu Thời Chính đến bệnh viện.

Còn tôi thì… rơi vào tay Chu Thời Dạng.

Lúc bị ta đưa về biệt thự của mình, tôi chỉ muốn bật khóc.

Có ai cứu tôi không !

Tôi cố câu giờ, viện đủ lý do không muốn lên lầu. Lúc thì đòi ăn lẩu, lúc lại đòi xem phim.

Chu Thời Dạng vui vẻ chiều theo. Tuy tay nghề không bằng đầu bếp nhà họ Chu, cũng ngon hơn tôi nhiều.

Tôi ăn rất sung sướng, còn ta thì như hoa nở.

Ăn xong, ta còn chu đáo pha nước sơn tra giúp tôi tiêu thực. Chúng tôi ngồi co trên sofa xem phim, là loại phim hành nghệ thuật do Chu Thời Dạng chọn.

Nhưng càng xem càng thấy cảnh không hợp cho trẻ em. Bên tai tôi vang lên tiếng thở gấp của Chu Thời Dạng.

Tôi rùng mình một cái, còn chưa kịp phản ứng đã bị ta đè xuống.

Thảm rồi!

Cũng may… Chu Thời Dạng vẫn giữ lời, để dành thời gian cho tôi ngủ.

Giản Duệ và Chu Thời Chính đã hòa, sau khi mọi chuyện rõ.

Sáng hôm sau, hai trợ lý thân tín của Chu Thời Chính cũng xuất hiện tại bệnh viện, mang theo đủ bằng chứng để chứng minh sự trong sạch của ta.

Chúng tôi lại dọn về biệt thự cũ để sống.

Chu Thời Dạng vốn không muốn, không chống nổi tôi, vì đó là điều duy nhất tôi kiên quyết giữ lấy.

Về sau ta mới nhận ra lý do tôi “giả va chạm” tiếp cận , lúc đó thì đã muộn.

Đêm tân hôn đã “đầu hàng”, cả đời này chỉ có thể cưng chiều tôi mà thôi.

15

Bạn cũ của Chu Thời Chính về nước. Hôm đó tôi đang đi mua sắm cùng Giản Duệ thì không ngờ Lâm Hiểu Du lù lù xuất hiện trên đôi giày cao gót.

“Cô chính là vợ của A Chính à? Cũng có chút giống tôi thật đấy. A Chính là người nặng , bao nhiêu năm rồi mà vẫn mãi không quên tôi.”

Một tràng lời lẽ đáng ghét, ra toàn mùi thảo mai chua loét, khiến tôi không nhịn … nôn thật.

“A! Cô điên à?!” Lâm Hiểu Du hoảng loạn, đẩy tôi ra một cái.

Lần này thì thật sự trời đất quay cuồng, tôi ngất xỉu tại chỗ.

Một vòng tay quen thuộc đỡ lấy tôi, giọng run rẩy vang bên tai: “Bảo bối!” – là Chu Thời Dạng.

“Giản Tâm!” Giản Duệ còn chưa kịp nổi giận thì đã bị cú ngất của tôi cho sợ đến đứng hình.

“Lâm Hiểu Du, nếu em tôi mà có chuyện gì, tôi lột da !”

Chị lập tức theo sau Chu Thời Dạng, đưa tôi thẳng đến bệnh viện.

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, bàn tay phải đang bị Chu Thời Dạng nắm chặt: “Bảo bối tỉnh rồi à?”

“Cuối cùng em cũng tỉnh, chị mang cháo gà đến cho em, uống chút đi.” Giản Duệ mở bình giữ nhiệt, rót cho tôi một bát canh gà màu vàng óng.

“Chị nấu à?” – tôi ngửi thấy mùi thơm, vẫn hơi lưỡng lự.

“Yên tâm, đầu bếp ở nhà nấu đấy.” – chị lườm tôi một cái.

“Hehe, vẫn là chị tốt với em nhất, còn nhớ mang đồ ăn cho em.” Tôi nhẹ nhõm thở ra, cầm bát lên húp sùm sụp.

“Đương nhiên rồi, sợ cháu tôi bị đói.”

“Hả? Ai cơ?” Tôi vừa uống vừa không kịp hiểu.

“Bảo bối, em có thai rồi.” Chu Thời Dạng dịu dàng tôi, lại cúi bụng tôi.

“Gì cơ?!” Tôi kinh hoàng.

“Uwaa!” Tôi bỗng òa lên khóc như mưa.

“Sao ? Bảo bối đừng kích !” Chu Thời Dạng đỡ lấy bát, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.

“Em không khóc sao ! Chị em còn chưa có con mà em lại có trước! Em không biết nuôi con thế nào đâu! Chị em chưa dạy em mà! Uwaa!”

Từ nhỏ tôi luôn theo bước Giản Duệ, lấy chị hình mẫu. Không ngờ đến chuyện sinh con lại chạy trước một bước.

“Anh cho em mười triệu, sau khi sinh sẽ có bảo mẫu, người giúp việc lo hết. Nếu ngoan ngoãn sinh con xong, thưởng thêm mười triệu nữa.”

Tổng tài vừa dứt lời, tôi vừa khóc vừa nấc. Cũng… không tệ lắm.

Giản Duệ lườm ta một cái: “Mấy cái ong bướm bên ngoài của dẹp hết đi! Còn dám dây dưa tới em tôi nữa, tôi xử luôn đấy!”

Chu Thời Chính nắm tay Giản Duệ: “Yên tâm, đã cho ta xuất ngoại rồi. Sau này ta sẽ không xuất hiện trước mặt tụi mình nữa.”

Chu Thời Dạng phụ họa: “Đúng đấy, tôi còn mua luôn công ty của chồng hiện tại ta, giờ tụi nó tự lo chưa xong, chẳng có sức mà giở trò nữa đâu.”

16

Ba tháng sau, Giản Duệ cũng có tin vui. Chu Thời Chính mừng rỡ, phát ba đợt lì xì 880.000 tệ trong toàn tập đoàn.

Cả thế giới ăn mừng!

Giản Duệ cũng vui, vì từ nhỏ đến lớn tôi luôn theo sát chị, việc gì cũng lấy chị gương. Điều đó khiến chị luôn phải tự soi lại bản thân, sợ sai, sợ tôi học theo vết xe đổ.

Ngay từ lần đầu gặp tôi, chị đã rất thương. Tôi lặng lẽ đứng đó, ánh mắt ướt át như con hươu con hoang mang không biết nên trốn đi đâu.

Giản Duệ đã dứt khoát nắm tay tôi, sau này sẽ bảo vệ tôi.

Hồi đi học, có người bắt nạt tôi, tôi chỉ biết cúi đầu chịu đựng, không dám phản kháng. Giản Duệ tức điên, dạy cho mấy kẻ đó một bài học, định bụng sẽ dạy tôi biết tự đứng lên.

Nhưng khi thấy tôi chị bằng ánh mắt sùng bái, lẽo đẽo đi theo phía sau, chị lại không nỡ gì thêm.

Thôi , nhát gan thì nhát gan.

Dù sao chị cũng sẽ bảo vệ tôi cả đời.

Giản Duệ hồi trung học học lực bình thường, tôi lại rất thông minh, muốn học cùng trường đại học với chị.

Thế là để không kéo tụt tôi xuống, chị đành gác lại việc chơi bời, vùi đầu học hành. Không thể để một đứa giỏi như tôi lại vào trường ba cùng mình .

Chị áp lực vô cùng, chưa bao giờ thể hiện trước mặt tôi. Vì chị là chỗ dựa của tôi, không thể gục ngã.

Trời không phụ lòng người, Giản Duệ lén lút học hành khổ cực, cuối cùng cũng đỗ vào trường trọng điểm.

Tôi thì nhảy lớp hai lần, điểm thi đại học còn cao hơn chị hơn 30 điểm.

Ra trường, hai chị em cùng mở công ty. Giản Duệ kết hôn, lấy người mình thích – cũng là người chị thật lòng và rất giàu.

Chu Thời Chính vì thương vợ nên cũng rất chăm sóc tôi.

Lúc Giản Duệ đang tính tìm cho tôi một chàng trai thương tôi thật lòng, thì tôi – từ bé nhát như cáy – lại đột nhiên gan lì một lần.

Tôi… kết hôn chớp nhoáng với cậu em chồng của chị – Chu Thời Dạng.

Giản Duệ hiểu rõ lý do của tôi. Tôi muốn chị dâu của chị, muốn cả đời không rời xa.

Mà thật ra, Giản Duệ cũng chẳng nỡ rời xa tôi. Bao năm qua tôi đã trở thành lực để chị không ngừng tiến về phía trước.

Không có tôi, sẽ không có một Giản Duệ xuất sắc như ngày hôm nay.

Cuộc đời sau này có tôi dõi theo từng ngày, chị cũng yên lòng. Chị đã hứa sẽ bảo vệ tôi cả đời.

Không thể nuốt lời .

【Hết】

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...