11
Chu Thời Chính mặc vest chỉn chu bước vào ngay sau đó. “Em cậu đâu rồi?”
“Chị ấy đang bàn chuyện ăn ở phòng bên cạnh.”
Chu Thời Chính đi tới ngồi xuống sofa. “Ra ngoài.”
Chỉ một ánh mắt, mấy người mẫu bên cạnh tôi lập tức lặng lẽ rút lui.
Chu Thời Dạng ngồi sát cạnh tôi. “Rượu ở mấy chỗ như này ngon lắm hả?”
“Tôi đâu có uống.”
“Nhưng định uống, vừa nãy còn đưa tay với lấy.”
“Tôi không có! Tôi không định uống! Anh đừng có vu oan!” Tôi một giọt cũng chưa uống, tuyệt đối không nhận tội không đâu.
“Hừ! Giản Tâm, giỏi thật đấy! Mất tích, gọi người mẫu nam, uống rượu… Nói đi, dạo này còn giở trò gì nữa không?”
Chu Thời Dạng càng càng dí sát lại gần, tôi bị ép ngả người ra sofa, bản năng sinh tồn trỗi dậy.
“Em không gì cả, thật đấy, em thề! Đây là lần đầu tiên em tới mấy chỗ như này.”
Có thể là ánh mắt chân thành đáng thương của tôi có tác dụng, Chu Thời Dạng vòng tay ôm eo, kéo tôi ngồi vào lòng.
Bàn tay to bắt đầu xoa nhẹ nơi eo và bụng dưới tôi, khiến tôi lạnh cả sống lưng.
Cứu em với, Giản Duệ!
Tôi gào thét trong đầu, mặt ngoài vẫn cố giữ vẻ ngoan ngoãn nghe lời.
Đối phó với Chu Thời Dạng phải mềm mỏng, càng phản kháng càng bị dồn ép.
Chu Thời Chính thì ngồi bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần, chẳng quan tâm tôi và em trai ta gì.
Ai cũng biết, chỉ cần tôi còn trong tay họ, Giản Duệ nhất định sẽ tự tìm đến.
“Bảo bối à, không phải em chúng ta không ly hôn sao? Vậy tờ đơn ly hôn ở nhà là sao đây?” Mắt Chu Thời Dạng đầy giông tố.
“Hả? Đơn nào cơ?”
“Còn giả ngốc với tôi?”
“Không phải giả đâu, em ngốc thật đấy.” Tôi mở to mắt vô tội ta, hàng mi khẽ run, bộ dạng đáng thương hết sức.
Một lúc sau, Chu Thời Dạng bất chợt bật . “Ha, bảo bối vẫn đáng như xưa.” Rồi “chụt” một cái, ta hôn lên mặt tôi.
Biến thái!
Lúc thì lạnh lùng, lúc thì dịu dàng!
Không ai biết, cái tên chơi bời lêu lổng như Chu Thời Dạng thật ra lại đặc biệt mê mệt mấy ngoan ngoãn trong sáng.
Lần đầu tiên ta gặp tôi – Giản Tâm – là ở đám cưới trai, tôi là phù dâu. Khi đó ta đã nảy sinh ý định.
Nhưng tôi là em cưng của chị dâu, cưng như trứng mỏng, ta chẳng có cơ hội ra tay.
Không ngờ bé ngoan lại chủ “giả va chạm xe” để buộc chặt với ta. Vậy thì… đừng trách ta hóa thân thành sói hoang.
12
“Hôm nay về nhà với , không?” Chu Thời Dạng áp sát tai tôi thì thầm, tay ôm chặt khiến tôi chẳng nhúc nhích nổi.
“Em đi với Giản Duệ.”
Vừa dứt lời, cánh tay ôm tôi siết chặt hơn.
“Không . Sau này chúng ta dọn ra ngoài sống riêng.”
“Không muốn!” Tôi không thể rời xa Giản Duệ. Không có chị, thế giới này như tắt nắng.
Chu Thời Dạng mỉm nguy hiểm, nghiêng đầu sát mặt tôi: “Không muốn?”
Tôi nhanh trí: “Anh nuôi nổi em chắc? Chi tiêu hàng ngày toàn tiền trai , ra ở riêng thì sống kiểu gì?”
“Yên tâm, cũng có tài sản đứng tên. Năm kia mở câu lạc bộ đua xe, kiếm không ít. Nuôi em dư sức.”
Thế mới sợ! Không sợ cậu ấm ăn chơi, chỉ sợ cậu ấm biết ăn.
Còn lý do gì nữa? Nghĩ nhanh lên, đầu óc ơi!
“Dù cũng không !”
“Còn lý do gì?” Chu Thời Dạng cau mày.
“Ở với em mệt lắm… buổi tối không có thời gian ngủ!”
“Anh dai sức cũng là lỗi à?”
Tôi mặt đỏ rần, hét lên: “Lỗi của ! Lỗi hết là ở !”
“Được rồi, là lỗi của . Vậy sau này sẽ cố để em ngủ nhiều hơn.” Chu Thời Dạng vừa xoa lưng tôi vừa dịu giọng dỗ dành.
Giờ phải sao đây?
Nói rồi mà vẫn không tách ra !
Tôi sắp sụp đổ rồi đây này!
13
Chu Thời Chính đứng bên cạnh, gân xanh trên trán nổi lên từng đường, hoàn toàn cạn lời với hai đứa ngốc trước mặt.
Hai đứa trẻ con này đúng là trời sinh một cặp – nồi nào úp vung nấy.
Đúng lúc tôi đang không biết sao thì Giản Duệ cuối cùng cũng xuất hiện, bước vào phòng với đôi giày cao gót chọc trời, đến giải cứu tôi.
“Giản Tâm, về nhà thôi.” Giản Duệ liếc qua Chu Thời Chính một cái, giọng nhàn nhạt.
“Vợ à, giữa chúng ta chỉ là hiểu lầm thôi, ngồi xuống chuyện không?”
Chu Thời Chính đứng dậy đi đến bên chị, hai người đứng cạnh nhau đẹp như tranh vẽ – đúng kiểu trai tài sắc.
“Trừ ly hôn ra, chúng ta còn gì để nữa không?” Giản Duệ khoanh tay trước ngực, tỏ rõ thái độ không muốn giao tiếp.
Chu Thời Chính kiên nhẫn lấy điện thoại ra: “Đây là lịch trình công tác ở London của . Tấm ảnh mà em thấy là bị người khác lén chụp, lúc đó chỉ cờ gặp ta, còn có mấy đối tác khác cùng ăn. Không phải hẹn riêng.”
“Anh không có ngoại . Lúc quản gia Ngô gọi , đang trên máy bay, nên tắt máy.”
“Cô ta không phải người cũ của à? Gặp nhau ăn một bữa mà tươi như hoa nở.” Giọng Giản Duệ bắt đầu dao .
Tôi biết Giản Duệ thật ra rất thích Chu Thời Chính, nếu không thì cũng chẳng chọn ta từ bao nhiêu người theo đuổi để kết hôn.
Tất nhiên, cũng vì ta là người giàu nhất trong số đó.
“Chuyện đó qua lâu rồi. Anh với ta cắt liên lạc hơn mười năm nay. Thật sự hôm đó không thèm ta lấy một cái, đừng là . Chẳng qua là góc chụp đánh lừa thôi.”
Chu Thời Chính nắm lấy tay Giản Duệ – người đang dần dịu lại: “Vợ à, bây giờ em. Những người khác không liên quan, không thèm liếc mắt .”
“Hừ! Toàn mấy lời ngon ngọt!” Giản Duệ hất tay ta ra.
“Là thật lòng đấy! Vợ à, vừa lao từ sân bay về nhà, còn mua quà cho em, kết quả lại thấy tờ đơn ly hôn trên bàn… Em biết oan ức thế nào không?”
“Với lại… bị ốm, mấy hôm nay còn sốt nhẹ, không tin thì sờ thử đi.”
Chu Thời Chính kéo tay Giản Duệ đặt lên bụng mình.
Tôi cũng mở mang tầm mắt. Đo nhiệt độ là sờ bụng hả trời?
Thâm thật! Quá thâm!
“Gì đấy? Em cũng muốn sờ à? Nào, đến đây.” Chu Thời Dạng bên cạnh kéo tay tôi, ép tôi đặt lên cơ bụng ta.
Tôi phản kháng không nổi, đành phải giả vờ phối hợp, sờ sơ vài cái cho qua chuyện.
Bạn thấy sao?