4
“Tôi không biết! Dù sao là đụng tôi, phải chịu trách nhiệm với tôi!”
Tôi mặt dày lớn tiếng, nhất quyết muốn chị dâu của Giản Duệ.
“Thời Dạng, đưa ấy đi bệnh viện.” Cuối cùng vẫn là tổng tài Chu Thời Chính ra mặt dẹp yên vụ này.
Giản Duệ định đi theo, tôi vội đẩy chị ra.
Chu Thời Dạng không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ trai mình.
Anh ta lập tức bế tôi lên, nhét vào ghế phụ, rồi phóng xe đi vèo vèo.
Tôi ôm chặt tay vịn, khung cảnh hai bên lùi nhanh như phim tua ngược, hét toáng lên: “Chậm lại một chút!”
“Không chậm đâu. Tôi sợ đến bệnh viện trễ, vết thương ở chân lành mất, chẳng phải phí công à?”
Chu Thời Dạng nhạt trêu chọc. Mặt tôi đỏ bừng, rúc vào sát cửa xe, đáng thương ta.
“Chết tiệt! Đừng có tôi bằng ánh mắt đó!”
Miệng mắng dữ dội, xe ta lại giảm tốc thật.
“Cảm ơn.” Tôi nghẹn giọng .
“Hôm nay cố diễn trò này để gì?” Chu Thời Dạng nhíu mày hỏi.
Tôi biết giấu sao, chỉ còn cách thật.
“Tôi muốn lấy .”
Ánh mắt chân thành của tôi khiến biểu cảm của Chu Thời Dạng khựng lại. “Hừ! Không ngờ một đứa nhỏ xíu như mà tham vọng cũng lớn đấy chứ!”
Anh ta lại liếc tôi từ trên xuống dưới, lông mày dần giãn ra. “Nhưng mà… muốn lấy tôi thì nhiều người lắm đấy, phải tranh thủ đi.”
“Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ tranh thủ giữ chặt .” Tôi là người rất biết nghe lời khuyên.
Tôi giơ tay nắm lấy vạt áo sơ mi đen đang mở cúc của , để lộ cơ bụng rắn chắc rõ nét.
Chu Thời Dạng đang lái xe, bị tôi cho mất tập trung, vội đưa tay che bụng lại: “Cô gì đấy?”
Màu đỏ âm thầm bò lên tai . Tôi bằng ánh mắt vô tội: “Không phải bảo tôi phải nắm chặt lấy sao?”
Chu Thời Dạng khẽ rủa một câu: “Đệt!”
5
Không biết là tôi có điểm gì thu hút ta. Dù tôi không xinh đẹp rực rỡ như Giản Duệ, chỉ sau ba ngày, Chu Thời Dạng đã kéo tôi đi đăng ký kết hôn.
Tôi không rõ lý do, cũng không muốn biết.
Dù sao cuối cùng tôi cũng dọn vào sống trong biệt thự lớn của chị .
Ban đầu Chu Thời Dạng không đồng ý, nếu muốn lên giường với tôi thì điều kiện duy nhất chính là phải ở cùng nhà với chị tôi.
Vì đêm tân hôn, Chu Thời Dạng mặt đen như than, dắt tôi dọn vào sống chung với vợ chồng trai.
Chu Thời Dạng ăn chơi lêu lổng, không có công việc đàng hoàng, toàn sống dựa vào trai. Vậy nên, tôi cũng không ngần ngại sống bám theo ta.
Thế là Chu Thời Chính vừa phải đi , vừa phải nuôi ba miệng ăn.
Tôi và chị thản nhiên sống cuộc đời quý bà xa hoa.
Tôi nhiều lần nằm trên sofa da thơm nức mùi tiền, cảm thán: Làm em của chị đúng là đáng giá!
Tôi đã mà, đi theo chị không bao giờ sai.
Vừa ngân nga vừa lướt qua phòng thay đồ rộng hơn trăm mét vuông, tôi sắp xếp đống quần áo, giày dép, túi xách đắt đỏ.
Từ đồ đặt may riêng cho đến hàng hiệu mới nhất trong mùa, đủ các nhãn hàng cao cấp khiến tôi nhận không xuể.
Năm cái vali cỡ đại nhét chật ních, mà chỉ chứa một góc nhỏ trong bộ sưu tập.
Tôi mệt đến mức ngồi bệt xuống sàn, gọi cho Giản Duệ.
“Chị ơi, đồ nhiều quá, em nhét không nổi. Chị còn vali dư không?”
“…Em tự thu dọn à?”
“Đúng rồi, chẳng phải chị bảo em thu dọn hành lý sao?”
“Chị gọi dịch vụ dọn dẹp rồi, họ sắp đến đấy.”
“Ồ.” Tôi suýt khóc vì ngu. Sao mình không nghĩ ra là có thể người?
Tôi đã bảo mà, tôi không thể sống thiếu Giản Duệ .
“Em chỉ cần tự chuẩn bị giấy tờ và trang sức trong két, còn lại để họ lo.”
“Dạ.” Tôi cúp máy, theo lời chị, lấy một vali ra để đựng giấy tờ và trang sức quý giá của mình.
6
“Em đang gì ?”
Tiếng của Chu Thời Dạng đột ngột vang lên phía sau tôi giật mình.
“Em đang thu dọn hành lý.”
“Lại mua thêm đồ à? Vậy để nhường chỗ của cho.”
Chu Thời Dạng vừa cởi áo khoác vừa đi vào trong, định dọn chỗ bé xíu chỉ chiếm 1% tủ quần áo của mình.
“Không, không cần đâu… Em sắp dọn đi rồi.” Tôi ngượng ngùng gãi đầu. Thật ra Chu Thời Dạng đối xử với tôi cũng không tệ.
Kết hôn hai năm, chưa từng có scandal nào, trừ những ngày đặc biệt thì đều “nộp thuế” đầy đủ.
“Hử?” Chu Thời Dạng áo sơ mi mở cúc, để lộ xương quai xanh sắc nét và cơ ngực rắn chắc.
Anh đẩy tôi vào tủ trưng đồng hồ, chống tay hai bên, cơ bắp nổi rõ, gương mặt tuấn tú kề sát cổ tôi, khẽ tà:
“Bảo bối cuối cùng cũng chịu rời khỏi đây? Về nhà riêng của tụi mình à? Để giúp em dọn.”
Tôi nhột, rụt cổ lại, tay đẩy ngực trần của ra – vừa nóng vừa cứng.
“Anh hiểu lầm rồi. Là em với chị em dọn đi. Anh trai ngoại , chị em muốn ly hôn.”
Chu Thời Dạng từ từ đứng thẳng dậy, mặt sầm xuống: “Vậy… em tính sao?”
“Em đi theo chị. Bọn em cũng ly hôn.” Tôi cúi đầu, lí nhí.
Lồng ngực trước mặt phập phồng dữ dội. Chu Thời Dạng giơ tay nâng cằm tôi lên, đường nét khuôn mặt đẹp đẽ cứng đờ, đôi mày sắc thêm dữ dội.
“Giản Tâm, em dám lặp lại lần nữa cho nghe thử xem?”
Tôi nhát gan, không dám!
Nhưng rõ ràng là Chu Thời Dạng vẫn nổi giận.
Bạn thấy sao?