Chồng của chị tôi ngoại . Chị ấy muốn ly hôn, quay sang hỏi tôi có định ly không.
“Ly.” Tôi đáp gọn lỏn.
Tôi là kiểu em “bám váy” chị từ nhỏ, không có chính kiến riêng. Chị tôi thông minh, bản lĩnh, chị gì tôi theo nấy.
Chị cưới một tổng tài bá đạo tên Chu Thời Chính, tôi cũng lấy em trai ta – Chu Thời Dạng – rồi sống đời nhàn hạ, sung sướng.
Chị đòi ly hôn, tôi đương nhiên cũng chẳng muốn tiếp tục ở lại cái nhà đó nữa.
Chu Thời Dạng mắt đỏ hoe, bóp chặt eo tôi, nghiến răng : “Anh có ngoại đâu, không ly!”
1
Tổng tài Chu Thời Chính – người thường xuyên xuất hiện trên trang tài chính – hôm nay lại leo lên trang giải trí.
Lý do là vì ta tái hợp với người cũ, mối “bạch nguyệt quang” trong truyền thuyết – Lâm Hiểu Du.
“Giản Tâm, chị muốn ly hôn với Chu Thời Chính. Còn em thì sao?” Giản Duệ chằm chằm vào tin tức lá cải trong điện thoại vài phút rồi hỏi tôi.
“Chị ly thì em cũng ly.” Tôi đáp không hề do dự.
Giản Duệ chẳng bất ngờ gì. “Được, chị gọi luật sư soạn sẵn đơn ly hôn. Em đi thu dọn đồ đi.”
Chị gọi cho luật sư, xong quay về phòng bắt đầu thu dọn hành lý.
Mà hành lý của tụi tôi á, không dọn hai ngày hai đêm thì đừng hòng xong.
Tổng tài phát cho mỗi người chúng tôi hai triệu tệ tiền tiêu vặt mỗi tháng. Chồng tôi – Chu Thời Dạng – là chuyên gia ăn bám trai, suốt ngày chỉ biết ăn chơi tiêu tiền.
Chu Thời Chính không chỉ phải nuôi Giản Duệ, mà còn gánh luôn hai đứa “vô tích sự” là chúng tôi.
Cũng may Chu Thời Dạng còn chút lương tâm, mỗi tháng chia cho tôi một nửa tiền tiêu vặt, tổng cộng mỗi tháng tôi nhận ba triệu.
Mọi chi tiêu trong nhà đều do tổng tài lo. Đi mua sắm cũng xài thẻ phụ mà ảnh cấp cho Giản Duệ.
Tôi chẳng có gì để tiêu, sống chung với Chu Thời Dạng hai năm, tài khoản tiết kiệm đã có hơn tám con số.
Tôi lững thững đi theo Giản Duệ lên tầng hai, cảm thấy chuyện ly hôn này cũng chẳng phải vấn đề gì to tát.
2
Tôi và Giản Duệ không phải chị em ruột.
Năm 2008, sau trận đất, tôi mất hết người thân.
Bố mẹ Giản Duệ – một người là quân nhân, một người là bác sĩ – đã nhận nuôi tôi.
Sau thảm họa, tôi bị chấn thương tâm lý, không thích chuyện, cũng chẳng thích giao tiếp với ai.
Giản Duệ lớn hơn tôi hai tuổi, thấy tôi đáng thương, từ nhỏ đã luôn bảo vệ, che chở tôi như con bé em ruột của mình.
Tôi từng bị học nhốt trong nhà vệ sinh rồi dội nước lạnh. Giản Duệ lập tức xách cả xô nước tạt ngược lên đứa chuyện khiến nó ướt như chuột lột.
Bạn học giấu sách vở của tôi, Giản Duệ thẳng tay ném cặp của nó vào thùng rác.
Bạn học giật tóc tôi, Giản Duệ nhân lúc nó ngủ trưa cầm kéo cắt một mảng tóc của nó, lộ cả da đầu.
Chỉ cần tôi bị bắt nạt, Giản Duệ liền như gà mẹ bảo vệ con, xông lên trước thay tôi đánh trận.
Nhờ có Giản Duệ che chở, suốt thời gian đi học, không ai dám đến tôi.
Nhưng Giản Duệ lớn hơn tôi hai khóa. Tôi sợ chị ấy rời trường rồi sẽ lại bị bắt nạt, nên quyết định học cùng đại học với chị.
May mà EQ tôi thấp IQ lại cao, thêm vào đó là ngoan ngoãn chăm chỉ, tôi nhảy lớp hai lần ở cấp hai và cấp ba, cuối cùng cũng thi đại học cùng Giản Duệ, đỗ vào cùng một trường.
Thậm chí chúng tôi còn chọn cùng ngành – Thiết kế thời trang – vì tôi muốn ở cùng ký túc với chị.
Ra trường, Giản Duệ gọi vốn đầu tư, mở một studio thời trang riêng.
Tôi phụ trách thiết kế, cắt rập, còn Giản Duệ người mẫu kiêm tìm khách và bán hàng.
Ba năm sau, Giản Duệ kết hôn với nhà đầu tư – Chu Thời Chính.
Tôi cũng nhanh chóng theo gót, quyến rũ em trai của ấy là Chu Thời Dạng, rồi cưới vội.
3
Chu Thời Dạng là tay đua xe. Tính cách y như xe của ta: hoang dã, ngông cuồng, khó thuần phục.
Một đứa ngoan hiền như tôi muốn cưa đổ một người đẹp trai đến mức “tàn nhẫn với thế giới” như ta thì phải dùng chiêu đặc biệt.
Tôi quyết định… giả vờ bị tông xe!
Tôi ngày nào cũng đến nhà Giản Duệ ăn chực, rốt cuộc cũng có ngày đợi Chu Thời Dạng đến chơi.
Sau bữa cơm, Chu Thời Dạng chuẩn bị lái xe về, tôi canh đúng lúc xe vừa chuyển bánh thì “vô ” lao ra trước đầu xe.
Trong một khoảnh khắc, trời đất quay cuồng.
Tôi bay ra xa nửa mét.
Thấy đầu gối chỉ trầy sơ sơ, tôi quyết định nằm im luôn dưới đất.
Dù sao tôi tôi bị nội thương thì cũng chẳng ai kiểm chứng .
Giản Duệ vội vã chạy lại đỡ tôi, mặt đầy lo lắng: “Giản Tâm, em sao rồi? Bị đau ở đâu?”
“Chị ơi, em đau đầu, đau tay, đau chân… chỗ nào cũng đau hết.”
Tôi rúc vào lòng chị, nũng nịu.
Giản Duệ hiểu tôi lắm, vừa thấy cái bộ dạng màu của tôi là biết tôi đang diễn.
Chị không hiểu tôi định gì, vẫn đứng về phía tôi, mắng luôn cậu em chồng.
“Người đẹp, còn chưa đạp ga mà? Em đang cố sự đúng không?”
Giọng điệu lười biếng của Chu Thời Dạng vang lên ngay trên đầu tôi.
Bạn thấy sao?