Tôi khẽ nhếch môi, nhẹ:
“Không cần đâu. Chịu đựng ông ngần ấy năm, Triệu Ôn Thư, từ giờ ông tự do rồi.”
Từ xa, giọng của Vãn Linh đột ngột vang lên:
“Anh cũng , Triệu Thành.”
Lời phẳng lặng, xa cách.
Sắc mặt hai cha con họ lập tức đông cứng.
Tôi ngẩng đầu, thấy Vãn Linh không biết từ lúc nào đã đứng cách tôi không xa.
Lúc đó tôi mới nhớ ra, sáng nay đã sẽ đến khu vực này để bàn chuyện công việc, tiện thể ghé thăm tôi một chút.
Đây là lần đầu tiên tôi đến viện dưỡng lão nấu ăn, không yên tâm, sợ tôi mệt.
Cô bước tới, cầm lấy chiếc túi vải trên tay tôi.
Vừa chuyện, vừa mỉm :
“Mẹ xong việc rồi chứ? Con đã gọi xe cho mẹ, mẹ lên xe về con mới yên tâm.”
Tôi vừa buồn vừa cảm :
“Đã là mẹ tự gọi xe, con lo công việc của mình đi.”
Hai chiếc xe công nghệ đỗ bên đường.
Vãn Linh để tôi lên chiếc xe phía trước, cẩn thận dặn dò địa chỉ với tài xế, sau đó mới đóng cửa xe giúp tôi.
Cô là người chu đáo và quan tâm nhất.
Cô từng dành sự chu đáo này suốt mấy chục năm cho Triệu Thành.
Đổi lại, chỉ là vô số lần Triệu Thành cau có, khó chịu: “Nói nhiều ồn ào.”
Trái tim ai cũng bằng thịt.
Khi thất vọng tích đủ, lòng nguội lạnh, thì buông tay là điều tất yếu.
Vãn Linh lên chiếc xe phía sau.
Qua cửa sổ xe, tôi thấy Triệu Ôn Thư và Triệu Thành đuổi theo, kích điều gì đó.
Tôi không nghe thấy, chỉ thấy trong mắt họ sự bàng hoàng và hối hận sâu sắc.
Thật chói mắt.
Tôi nhắm mắt lại, không muốn thêm nữa.
Rốt cuộc, tất cả cũng chỉ đến đây mà thôi.
15
Tôi về nhà.
Tối hôm đó, viện dưỡng lão lại gọi điện cho tôi, rằng các cụ rất thích bữa sáng tôi và hy vọng tôi có thể thường xuyên đến.
Họ còn tìm thêm người phụ giúp tôi.
Đã mấy chục năm tôi không việc, gần 70 tuổi, mà đột nhiên lại có một công việc.
Tất nhiên, tôi đồng ý ngay.
Hôm sau đến viện dưỡng lão, nghe Trần Thanh Thanh đã rời khỏi đó.
Bà không chịu nổi những lời đàm tiếu, nên tìm đến Triệu Ôn Thư.
Hình như bà đã quyết tâm chuyển đến sống ở nhà ông ta.
Tôi cũng không để tâm nghe thêm.
Vãn Linh đã đưa tôi đến tòa án để bắt đầu quy trình ly hôn.
Cô chỉ cần đợi phán quyết ly hôn rồi phân chia tài sản, tôi cũng không còn quan tâm gì nữa.
Ngoài bữa sáng, viện dưỡng lão còn giao cho tôi một số việc đơn giản khác, giúp tôi có thể ở đó cả ngày.
Tiền lương và đãi ngộ đều rất tốt.
Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ.
Cho đến chưa đầy nửa tháng sau, khi tôi và Vãn Linh đang ăn tối ở nhà.
Triệu Ôn Thư và Triệu Thành, nhận trát tòa, lại tìm đến.
Lúc đó, Vãn Linh đang kể với tôi rằng đã đăng ký lớp học lái xe ban đêm, ngày mai sẽ bắt đầu học thực hành.
Nhắc đến chuyện này, mắt ánh lên niềm vui:
“Mẹ đã từng thấy biển chưa?”
Tôi nghĩ một lúc, hình như chỉ từng thấy trên TV.
Khi đó, cháu ngồi trong phòng khách xem chương trình, một chàng trai trẻ về với trẻ.
Nước biển xanh ngắt, trên mặt biển là hàng cối xay gió cao lớn quay đều theo gió.
Vãn Linh mỉm :
“Không chỉ trên TV đâu. Mẹ, đợi con thi xong lấy bằng, một chiếc xe hoặc mua một chiếc. Con sẽ đưa mẹ đi xem biển, mẹ đi cùng con đến sa mạc nhé? Cả đời này con chưa từng thấy sa mạc.”
Tôi thường nghe người trẻ về những chuyến du lịch, từ Nam chí Bắc.
Nhưng mấy chục năm qua, tôi và Vãn Linh dường như chỉ ở lại thành phố này.
Những nơi chưa biết đến luôn khiến người ta mơ tưởng.
Trong lòng như có ngọn lửa nhỏ bừng lên, tôi không kìm gật đầu:
“Được.”
Vừa xong, tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên.
Qua mắt mèo, tôi thấy Triệu Thành và Triệu Ôn Thư đứng ngoài cửa, vẻ mặt bối rối, không yên.
16
Tôi không khỏi cau mày.
Chợt nhận ra, giờ đây đối với họ, tôi chỉ còn lại sự chán ghét và phiền muộn.
Sợ tiếng gõ cửa phiền hàng xóm, tôi vẫn mở cửa ra.
Triệu Thành trông gầy đi nhiều, thấy tôi mở cửa, ta tôi đầy dè dặt:
“Mẹ, con và bố… đã đuổi Trần Thanh Thanh đi rồi. Thật đấy, bà ấy sẽ không còn liên lạc với chúng con nữa.”
Bạn thấy sao?