Hai cha con, mặt lúc xanh lúc trắng, vội vàng ra lệnh:
“Trước tiên, dìu dì Thanh vào trong rồi dọn dẹp. Ngoài này nhiều người , nhanh lên.”
“Dì Thanh đi lại không tiện, mẹ gì cũng hậu đậu, cẩn thận kẻo bà ngã.”
Thật khó nghe, thật sự rất khó nghe!
Những lời khó nghe như , tôi đã phải nghe suốt 50 năm!
Tôi đưa thỏa thuận ly hôn về phía họ.
Triệu Ôn Thư chẳng buồn , chỉ vội vàng muốn tôi giải quyết sự lúng túng hiện tại.
Còn Triệu Thành thì tức giận, ném thẳng bản thỏa thuận xuống đất.
Anh ta lớn tiếng quát:
“Lúc này mà mẹ còn bận tâm chuyện đó sao? Mau dìu dì Thanh đi…”
Da đầu tôi như muốn nổ tung, máu nóng dồn lên đầu.
Chưa kịp nhận ra, bàn tay tôi đã giáng một cái tát vào mặt Triệu Thành.
Con trai tôi đã 50 tuổi, đây là lần đầu tiên tôi tát ta.
Anh từng là bảo bối tôi nâng niu trong lòng bàn tay, đến một câu nặng lời tôi cũng không nỡ .
Giờ đây, tay tôi không còn nhiều sức, cái tát đó chẳng má đỏ lên.
Nhưng có lẽ vì quá bất ngờ, tôi đầy kinh ngạc, một lúc lâu vẫn chưa phản ứng .
Còn Triệu Ôn Thư thì như ngòi pháo bị châm, gần như nhảy dựng lên:
“Bà điên rồi sao? Bà dám đánh…”
Tôi toàn thân run rẩy, giơ tay tát thêm một cái, cắt ngang lời ông ta.
Triệu Ôn Thư chết sững, tôi như thấy ma.
Tay tôi nóng rát, cả người run lẩy bẩy, giọng dần trở nên bình thản:
“Tôi và Vãn Linh đã rõ rồi, chúng tôi muốn ly hôn. Nếu hai người ký thì tốt, không ký thì chúng tôi sẽ ra tòa. Còn chuyện dọn dẹp, chăm sóc thế này, từ nay các người tự mà lo lấy.”
13
Tôi chưa bao giờ chuyện với hai cha con họ theo cách này.
Nhưng khi xong, tôi cảm thấy sự bức bối đè nặng trong lòng suốt mấy chục năm như vừa giải tỏa.
Tôi quay người bước đi.
Phía sau, Triệu Ôn Thư dường như cuối cùng cũng hoàn hồn, vội vàng gọi tôi:
“Lâm Vân, A Vân!”
Với tính cách của ông, bị tát mà còn gọi tôi là “A Vân” thì chắc hẳn đã thực sự phát điên.
Tôi tiếp tục đi về phía trước, rồi nghe thấy tiếng bước chân của Triệu Thành đuổi theo:
“Mẹ, mẹ đừng nữa! Con với Vãn Linh đã là vợ chồng mấy chục năm, con là con trai của mẹ mấy chục năm, con tuyệt đối không đồng ý!”
Có lẽ ta quên rằng, chuyện ly hôn với con dâu Vãn Linh, chính là ta khơi mào trước.
Triệu Thành chặn đường tôi.
Ngay lúc đó, tôi nghe tiếng “bịch” từ phía sau, kèm theo tiếng rên đau đớn của Trần Thanh Thanh.
Có lẽ Triệu Thành buông tay, khiến bà ấy đứng không vững mà ngã xuống đất.
Tôi nghe tiếng bà cầu xin đầy lúng túng:
“Làm ơn, giúp tôi một tay.”
Đáp lại bà, là những tiếng ghét bỏ gần như đồng thanh của mấy cụ già vừa lấy lại tinh thần:
“Phì!”
“Già mà không biết xấu hổ!”
Vậy mà Triệu Ôn Thư cũng bỏ mặc bà, tiếp tục chạy về phía tôi.
Tôi không hiểu, rốt cuộc hai cha con họ đang nghĩ gì.
Có lẽ bản chất họ là , càng không có , càng sợ mất, lại càng quý trọng.
Triệu Thành tôi, giọng đầy hoang mang và khó hiểu:
“Mẹ, tại sao? Bao nhiêu năm qua, chẳng phải mọi chuyện vẫn ổn sao?”
Cái gọi là “vẫn ổn” ấy, chẳng qua là vô số lần tôi và Vãn Linh im lặng và nhẫn nhịn.
Hai cha con họ chưa bao giờ tự lại mình.
Đến tận giờ phút này, họ vẫn chỉ nghĩ rằng,
Bao nhiêu năm qua, tất cả gọi là “vẫn ổn”.
Tôi bằng giọng bình thản:
“Con có biết câu chuyện con lạc đà bị cọng rơm cuối cùng đè gãy lưng không? Bát mì đó chính là cọng rơm cuối cùng.”
Triệu Thành vẫn không hiểu:
“Chỉ là một bát mì thôi mà. Có phải vì con đề cập đến chuyện ly hôn không? Con chỉ thôi mà.”
Tôi gật đầu:
“Ừ. Nhưng mẹ và Vãn Linh, không phải chỉ thôi.”
14
Từ ngày rời đi, chúng tôi đã quyết định ly hôn, không quay trở lại.
Nhưng Triệu Ôn Thư và Triệu Thành dường như chưa từng nghĩ như .
Họ mặc nhiên chờ chúng tôi về nhà, chờ chúng tôi tiếp tục phục vụ họ.
Triệu Ôn Thư đứng cách tôi hai bước, hồi lâu mới gượng gạo bước tới, :
“Là vì chuyện của Trần Thanh Thanh sao? Sau này… sẽ không đến nữa.”
Một câu thật cao thượng.
Bạn thấy sao?