Cuộc Hôn Nhân Vàng [...] – Chương 4

 

Khách hàng của quán ăn sáng ngày càng đông, con dâu dạy tôi thêm cả há cảo và hoành thánh.  

 

Cô ấy còn bày thêm một cây sào bên cạnh quầy, treo lên vài món đồ thủ công nhỏ để bán.  

 

Công việc ăn càng lúc càng tốt.  

 

Bán rẻ lấy số lượng, tuy không lời nhiều, cũng đủ để tôi tự lo miếng ăn.  

 

Quán ăn sáng mở lâu dần, tôi cũng trở nên quen mặt với cư dân trong khu.  

 

Có vài thanh niên trẻ còn gọi tôi là "bà cụ truyền cảm hứng nhất năm".  

 

Tình cờ trong nhóm cư dân, có một người là quản lý ở viện dưỡng lão.  

 

Anh ta than phiền rằng người nấu bữa sáng của viện vừa nghỉ đột ngột, không biết xoay xở thế nào trong vài ngày tới.  

 

Ngay lập tức, có người trong nhóm @con dâu tôi, giới thiệu tôi nhận công việc này.  

 

Quản lý viện dưỡng lão rất vui vẻ đồng ý.  

 

Anh ta còn tôi có thể sử dụng bếp và dụng cụ nấu ăn của viện, bột mì cũng cung cấp miễn phí.  

 

Tôi liền nhận lời ngay.  

 

Buổi tối, con dâu nấu một bàn ăn lớn, còn mở một chai rượu vang giảm giá ở siêu thị.  

 

Cô rót hai ly, giống như bao lần trước đây.  

 

Chỉ là trước đây, rót cho Triệu Ôn Thư và Triệu Thành.  

 

Còn bây giờ, một ly để trước mặt , ly còn lại đẩy sang tôi.  

 

Cô nâng ly lên: "Mẹ, muốn thử không?"  

 

Cả đời này, tôi đã chứng kiến hai cha con họ uống rượu không biết bao nhiêu lần, bản thân chưa từng thử một giọt.  

 

Nhìn ly rượu trước mặt, tôi có chút chần chừ: "Có say không? Sáng mai mẹ còn phải bánh bao cho viện dưỡng lão."  

 

Con dâu bật : "Không đâu mẹ, rượu vang độ cồn thấp, huống chi chỉ một ly. Uống một chút, còn đẹp da đẹp dáng nữa đấy."  

 

Tôi nghe mà ngại: "Mẹ tuổi này rồi, còn đẹp với chẳng dáng gì nữa."  

 

Con dâu bảo: "Có sao đâu mẹ? Ngày mình rời đi, mẹ là người đã với con rằng: Con người chỉ cần chưa nằm xuống, chưa bị chôn vùi trong đất, thì gì cũng không bao giờ là muộn."  

 

Trong lòng tôi bỗng nhiên ấm áp lạ kỳ.  

 

Tựa như mặt nước chết lặng trong tôi suốt mấy chục năm qua, giờ đây, khi gần bảy mươi, bỗng nổi lên vài gợn sóng.  

 

Tôi nâng ly, chạm nhẹ vào ly rượu của con dâu: "Ừ, không muộn."  

 

7

 

Con dâu mắt hơi đỏ, giọng đầy phấn khởi:  

 

"Còn một tin vui nữa. Mẹ, con cuối cùng đã thăng chức, lên trưởng phòng marketing rồi."  

 

Cô đã ở công ty này hơn mười năm.  

 

Vốn dĩ biểu hiện luôn rất tốt, đáng lẽ đã thăng chức từ lâu.  

 

Nhưng nhà lúc nào cũng có việc bận rộn không dứt.  

 

Triệu Thành những năm qua luôn tự xưng là họa sĩ lớn, ngày ngày cắm cúi sáng tác, chẳng bán mấy bức tranh ra hồn.  

 

Con dâu bị xoay mòng mòng, lại thường xuyên phải xin nghỉ vì những lần Triệu Thành khủng hoảng tinh thần, cần người chăm sóc.  

 

Việc thăng chức cứ mãi xa vời.  

 

Giờ đây, rời khỏi hai cha con họ, mới phát hiện ra mọi thứ hóa ra đơn giản như .  

 

Chúng tôi nâng ly chúc mừng.  

 

Chúc cho ánh trăng như nước ngoài cửa sổ, chúc cho sự giải thoát khỏi vực sâu, và chúc cho một ngày mai càng thêm sáng rõ.  

 

Đêm đó, tôi ngủ một giấc thật ngon.  

 

Ngoại trừ đôi lúc tiếng chuông điện thoại vang lên, giấc ngủ chợt gián đoạn.  

 

Con dâu dùng điện thoại của mình, chặn số hai cha con họ.  

 

Sau đó cầm điện thoại của tôi, kiên nhẫn dạy tôi cách chặn và xóa số người khác.  

 

Sau khi dạy xong, điện thoại của chúng tôi cuối cùng cũng yên tĩnh hẳn.  

 

8

 

Sáng hôm sau, tôi dậy rất sớm, đến viện dưỡng lão.  

 

Người già thường ngủ ít.  

 

Khi tôi đến, chưa đến năm giờ, đã thấy những bóng dáng lưng còng đi dạo trong sân.  

 

Người lớn tuổi thích sự náo nhiệt, một nhóm người đi theo tôi vào bếp, khăng khăng đòi giúp tôi nấu cháo và nhào bột bánh bao.  

 

Tôi thật sự ngại, không cách nào từ chối sự nhiệt của họ.  

 

Trong bếp, tiếng râm ran suốt buổi, cho đến khi mọi việc hoàn thành, xửng bánh đặt lên bếp, chỉ chờ hấp xong là mang ra.  

 

Lúc này, tôi mới có thời gian thở, ra ngoài cửa xem các cụ đã thức dậy chưa.  

 

Vừa , tôi thấy một bà cụ tóc bạc trắng, chống gậy đứng ở cửa vào.  

 

Bất ngờ chạm ánh mắt của tôi, bà lập tức lúng túng quay đi, ánh mắt tránh né.  

 

Khi bà run rẩy quay người rời đi, suýt nữa thì ngã.  

 

Ban đầu, tôi chưa nhận ra bà ấy là ai.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...