Cuộc Hôn Nhân Vàng [...] – Chương 3

4

 

Tôi bắt đầu bày quán ăn sáng.  

 

Bánh bao và bánh màn thầu tự , quán bán 2 tệ một cái, tôi chỉ bán 7 hào.  

 

Cháo đậu xanh tôi nấu, bán 1 tệ một ly.  

 

Người ta vây quanh tôi như một điều lạ lẫm, một bà lão lớn tuổi như tôi, không ở nhà hưởng phúc, sao còn chuyện này.  

 

Cẩn thận kẻo lỗ vốn, lại bị con trai và con dâu mắng.  

 

Bị chằm chằm, mặt tôi đỏ bừng, vội vàng giải thích: "Con dâu tính rồi, không lỗ đâu. Tôi tay chân còn nhanh nhẹn, có chút tay nghề, kiếm đồng nào hay đồng ấy."  

 

Người xem đông, thấy đồ ăn rẻ, cũng có nhiều người mua.  

 

Mấy ngày đầu tôi tập tành buôn bán, sợ bán không hết lãng phí.  

 

Mỗi ngày chỉ hai xửng bánh bao, nấu một nồi cháo.  

 

Kết quả là ngoài ngày đầu còn thừa, những ngày sau chưa đến tám giờ sáng đã bán hết sạch.  

 

Người mua không ít người cảm thán: "Bà cụ thật thà, cực nhọc quá."  

 

Tôi kiếm tiền, họ lại như thấy mình lợi từ tôi.  

 

Tôi đã quen bữa sáng miễn phí mấy chục năm nay.  

 

Còn bị chê không ngon, chẳng có món mới.  

 

Giờ đây mới biết, hóa ra những thứ đó cũng có thể bán tiền.  

 

Cũng có thể đổi lấy một câu: "Cực nhọc quá."  

 

Cũng không phải quá khó ăn như họ từng .  

 

Bán hết đồ ăn sáng, tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà thì thấy bóng dáng quen thuộc ở phía xa.  

 

Giờ cao điểm buổi sáng, người qua lại rất đông.  

 

Triệu Ôn Thư đứng giữa dòng người, về phía tôi.  

 

Ông lẩn vào đám đông, như thể sợ bị ý.  

 

Tôi không biết ông tìm đến đây bằng cách nào.  

 

Khi tôi sang, trong khoảnh khắc ngắn ngủi bốn mắt chạm nhau, mặt ông tái nhợt.  

 

Ông luống cuống quay lưng, lấy điện thoại ra giả vờ gọi.  

 

Không giống những người già bảy mươi khác, lưng còng gầy yếu, Triệu Ôn Thư tuy tóc đã bạc dáng người vẫn thẳng tắp.  

 

Ở tuổi này, ông vẫn nổi bật giữa đám đông.  

 

Từng có thời ông là người mà tôi ngưỡng mộ.  

 

Còn bây giờ, tôi chỉ bình thản dời mắt, như không thấy gì.  

 

Tôi bê xửng bánh bao và vài món đồ lặt vặt, quay người bước vào khu nhà.  

 

Đi vài bước, tay tôi bất ngờ bị người phía sau kéo lại.  

 

Tôi quay đầu , Triệu Ôn Thư lập tức buông tay.  

 

Nghĩ lại, chúng tôi đã kết hôn 50 năm, đây có lẽ là lần đầu tiên ông chủ nắm tay tôi.  

 

Có lẽ ông thực sự không quen với hoàn cảnh này, ánh mắt ông liếc khắp nơi, chỉ tránh tôi.  

 

Vẻ mặt ông kỳ lạ, mất tự nhiên, hồi lâu mới mở miệng:  

 

"Bà… bà rốt cuộc định bao giờ quay về?"  

 

5

 

Có lẽ vì sợ bị người ta thấy rồi bàn ra tán vào.  

 

Giọng Triệu Ôn Thư hạ thấp, mặt cũng hơi đỏ lên.  

 

Dường như việc chủ cúi đầu tìm tôi là một điều rất mất mặt đối với ông ấy.  

 

Nhìn dáng vẻ đó của ông, tôi chỉ thấy buồn .  

 

Có lẽ, quần áo ở nhà không còn ai giặt, cơm cũng chẳng còn ai nấu.  

 

Tôi bình thản nhắc nhở ông: "Tôi sẽ không quay về nữa. Triệu Ôn Thư, ngoài chuyện ly hôn, chúng ta tốt nhất đừng gặp lại nhau."  

 

Tôi quay người tiếp tục bước đi.  

 

Ông lại đuổi theo, giọng có phần tức giận:  

 

"Ly hôn gì chứ. Lâm Vân, tôi đã đồng ý ly hôn khi nào? Nghịch ngợm thế là đủ rồi, theo tôi về nhà đi!"  

 

Tôi không đáp lại.  

 

Khi gần đến thang máy, tiếng bước chân phía sau dần chậm lại, kèm theo tiếng thở hổn hển và ho khan của ông.  

 

Triệu Ôn Thư cuối cùng cũng dừng bước, có vẻ kiệt sức, ông vội vàng gọi tôi:  

 

"Bà… bà đi chậm lại. Tôi đau ngực, đau dữ lắm."  

 

Tim của Triệu Ôn Thư vốn không tốt, không chịu kích thích, cũng không đi nhanh .  

 

Trước đây, mỗi khi như , tôi sẽ lập tức dừng lại, đỡ ông ngồi xuống nghỉ ngơi.  

 

Mang nước, lấy thuốc, chăm sóc tận .  

 

Cũng vì căn bệnh đó, suốt mấy chục năm qua, tôi gần như hết tất cả mọi việc lớn nhỏ trong nhà.  

 

Nghĩ lại, bao nhiêu năm như , ngay cả một con chó cũng sẽ ghi nhớ chút cảm với tôi.  

 

Nhưng Triệu Ôn Thư thì không.  

 

Tôi bước vào thang máy.  

 

Qua cánh cửa thang máy từ từ khép lại, tôi thấy ông khom lưng, đau đớn.  

 

Ánh mắt ông tôi, vừa đau khổ vừa bàng hoàng, có lẽ ngạc nhiên trước sự lạnh lùng của tôi lúc này.  

 

Giọng ông cố gắng : "A Vân, bà…"  

 

Vào khoảnh khắc cánh cửa thang máy khép kín, tôi thấy sự bối rối và đơn trong mắt ông.  

 

Nhưng tôi không muốn quay lại nữa.  

 

Năm mươi năm rồi, lý thuyết "lòng người sẽ sưởi ấm" này, tôi không tin nữa. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...