Cuộc Hôn Nhân Vàng [...] – Chương 2

Rồi vội vàng dọn dẹp bàn ăn, sắp xếp chén đũa, rót hai ly rượu trắng, cùng tôi mang những món ăn đã nấu lên bàn.  

 

Và trên bàn ăn, chúng tôi cùng nhau, không biết bao nhiêu lần phải chịu đựng sự chỉ trích và những lời chê bai đầy mỉa mai của họ.  

 

Ngày tháng trôi qua lâu dần, nghe những lời như thế mãi, con người ta sẽ quen, cảm thấy dường như đó là điều đương nhiên.  

 

Nhưng giờ đây, tôi chiếc giỏ bằng tre cũ kỹ vốn đã nát bươm, nay lại bị ném mạnh đến vỡ nát hoàn toàn dưới cơn mưa lớn.  

 

Thứ đồ đã dùng vài chục năm, hóa ra chỉ cần một cú ném cũng có thể hỏng ngay lập tức.  

 

Cái gọi là luôn hoàn hảo, hóa ra cũng chỉ là vẻ bề ngoài.  

 

Tôi bỗng nghĩ, đáng lẽ nó nên bị vứt đi từ lâu, cùng với Triệu Ôn Thư và Triệu Thành.  

 

Khi thật sự quyết định rời đi, trái tim con người ta lại trở nên bình lặng.  

 

Tôi đã già, không định dầm mưa mà khổ mình.  

 

Tôi chậm rãi cầm chiếc ô ở cửa, mở ra, cùng con dâu bước vào màn mưa.  

 

Con dâu dù gì cũng còn trẻ, lấy điện thoại ra và gọi một chiếc xe công nghệ.  

 

Chiếc xe đưa chúng tôi rời đi, rời khỏi nơi mà chúng tôi đã sống suốt mấy chục năm qua.  

 

3

 

Tôi và con dâu trên tay còn một ít tiền.  

 

Không nhiều, gom góp lại, cũng một căn hộ nhỏ một phòng ngủ trong một khu dân cư giá rẻ.  

 

Phân chia tài sản sau ly hôn cần thời gian, trước khi hoàn tất, con dâu dự định tiếp tục công việc của mình.  

 

Còn tôi nhờ con dâu mua giúp nguyên liệu và một số dụng cụ.  

 

Dự định bánh bao, điểm tâm sáng, cùng một vài món đồ chơi thủ công, mang ra bán quanh khu vực này.  

 

Tôi tuổi đã lớn, không thể những công việc của người trẻ.  

 

Nhưng chỉ cần tay còn cử , chân còn đi , tôi vẫn có thể kiếm miếng cơm ăn.  

 

Đêm đầu tiên tôi ngủ không ngon.  

 

Nửa đêm tỉnh giấc mấy lần.  

 

Trong cơn mơ hồ, tôi dường như nghe thấy tiếng ho của Triệu Ôn Thư, hình như ông lại lên cơn ho hen.  

 

Ông đã già, sức khỏe ngày càng sa sút.  

 

Tôi lơ mơ ngồi dậy, bước xuống giường định đi rót nước, lấy thuốc cho ông.  

 

Ánh sáng mờ mờ từ cửa sổ chiếu vào, tôi thấy con dâu đang nằm trên sofa.  

 

Khi ấy, tôi mới chợt nhớ ra, đây không còn là nhà mình, tôi cũng không cần phải chăm sóc Triệu Ôn Thư nữa.  

 

Tôi có thể ngủ một giấc đến sáng.  

 

Không còn lo bị Triệu Ôn Thư mắng vì ngủ quá say, quên không lấy thuốc cho ông.  

 

Cũng không còn sợ Triệu Thành phàn nàn vì tôi dậy trễ, chưa kịp chuẩn bị bữa sáng.  

 

Con dâu bị tĩnh của tôi thức giấc, chúng tôi nhau trong bóng tối.  

 

Rõ ràng cũng không ngủ say, không ai hỏi nguyên do, cả hai đều tự hiểu.  

 

Phục vụ hai cha con họ bao nhiêu năm, chúng tôi đã quen với việc không yên giấc.  

 

Con dâu lên giường nằm cùng tôi.  

 

Trời đã tờ mờ sáng, khoảng năm sáu giờ.  

 

Vừa nằm xuống, điện thoại của reo lên.  

 

Con dâu nghe máy, ngay lập tức tiếng quát tháo đầu dây bên kia vọng tới:  

 

"Đã bảo sáng nay tôi phải đi xem triển lãm tranh! Sao với mẹ còn chưa về nấu cơm, áo sơ mi của tôi cũng chưa ủi! Còn nữa, trứng hôm qua chiên quá chín, bảo mẹ hôm nay trứng lòng đào!"  

 

Là giọng của con trai tôi, Triệu Thành.  

 

Tính con dâu vốn luôn hiền lành, lúc này cũng không kìm nhíu mày:  

 

"Tôi với mẹ sẽ không quay về nữa. Chờ xong thủ tục ly hôn đi."  

 

Đầu dây bên kia, giọng Triệu Ôn Thư tức giận không kém, như phát điên:  

 

"Một lũ già rồi còn bày trò gì nữa? Thôi, nhớ mua đồ ăn về, chiều nay con trai đến nhà, tối phải cơm thịnh soạn. Viện dưỡng lão lại gọi tôi đi dạy học, tôi phải qua xem sao. Nhanh mà về…"  

 

Cái gọi là dạy học, chẳng qua chỉ là lấy cớ đến viện dưỡng lão thăm Trần Thanh Thanh.  

 

Hai cha con cứ chuyện riêng của họ, như thể tự phớt lờ lời của tôi và con dâu.  

 

Tôi con dâu.  

 

Cô không đợi họ xong, dứt khoát ngắt điện thoại.  

 

Ném chiếc điện thoại xuống, bực bội : "Họ không hiểu tiếng người à?"  

 

Tôi nhắm mắt, định ngủ thêm một giấc.  

 

Phục vụ chồng con mấy chục năm, tôi và con dâu không có ngày nghỉ, giờ cũng đến lúc nghỉ ngơi một ngày.  

 

Ý thức dần chìm vào cơn mơ, tôi lẩm bẩm đáp: "Bao giờ họ hiểu chứ?"  

 

Dùng chính câu mà hai cha con họ hay nhất: "Lời đàn bà, để tâm gì?"  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...