Cuộc Hôn Nhân Vàng [...] – Chương 13

Như không chịu nổi sự nhục nhã, ông quay mặt đi chỗ khác.  

 

Nhưng bất ngờ, ông thấy tôi và Vãn Linh ở cửa.  

 

Trên đường đến đây, tôi đã nghĩ rất nhiều về những gì sẽ với ông ta.  

 

Nhưng khi thực sự đối diện, tôi chỉ lạnh nhạt một câu:  

 

“Đi bệnh viện đi.”  

 

Ông ta tôi, mắt đỏ ngầu, gật đầu đầy đau khổ:  

 

“Được.”  

 

Đến bệnh viện, y tá đẩy ông ta vào phòng khám để kiểm tra.  

 

Tôi, Vãn Linh và Triệu Thành đứng bên ngoài chờ đợi.  

 

Triệu Thành đứng phía sau chúng tôi, như không dám tiến lại gần.  

 

Một lúc lâu sau, ta mới bước tới, giọng khẽ khàng và đầy bất an:  

 

“Mẹ, thời gian qua… con đã suy nghĩ rất nhiều. Thật sự xin lỗi mẹ và bà ngoại vì bao năm qua.”  

 

23

 

Thật là một câu hiếm hoi.  

 

Tôi đi chỗ khác, không biết phải đáp lại thế nào.  

 

Lời xin lỗi này đến quá muộn, cũng đã chẳng còn ý nghĩa gì.  

 

Triệu Thành từ trước đến nay luôn cao ngạo.  

 

Dù suốt những năm qua, ngay cả bữa ăn ta cũng dựa vào Vãn Linh.  

 

Ngày đầu tiên tôi dẫn Vãn Linh gặp ta, Triệu Thành mình từ cái đầu tiên và nằng nặc đòi cưới ngay.  

 

Tôi hỏi ý kiến Vãn Linh, đỏ mặt, ngập ngừng :  

 

“Con trai mà mẹ nuôi dạy chắc chắn là người tốt nhất.”  

 

Cô là trẻ mồ côi, không nơi nương tựa, chịu đủ mọi ức hiếp.  

 

Khi tuyệt vọng nhất, tôi cờ cứu .  

 

Cô xem tôi như cha mẹ tái sinh.  

 

, cũng con trai tôi qua một chiếc kính màu hồng.  

 

Nhưng tôi đã thất vọng.  

 

Sau khi kết hôn, Triệu Thành dần dần chê bai không hiểu tranh vẽ của mình,  

 

Ghét bỏ thân hình của thay đổi sau sinh,  

 

Căm ghét những lời khuyên nhủ và nhắc nhở ta.  

 

Dần dần, Triệu Thành rằng tôi ép ta cưới , rằng Vãn Linh đầy toan tính.  

 

Quá khứ đầy những điều không như ý.  

 

Tôi kéo mình ra khỏi những suy nghĩ ấy, nghe thấy giọng đầy đau khổ và hối hận của Triệu Thành:  

 

“Vãn Linh, đã phụ em quá nhiều. Mấy hôm trước, nửa đêm không ngủ , đột nhiên nhớ lại rất nhiều chuyện. Em từng chạy khắp nơi, tìm người mua tranh cho . Cúi đầu khẩn cầu, người ta vì nể mặt em mà trả 5.000 để treo một bức tranh của trong phòng khách. Nhưng lại giá đó là sỉ nhục, còn lật mặt khiến em khó xử ngay tại chỗ… Đột nhiên nhớ ra, em đã quá nhiều. Thật sự… thật sự là… quá có lỗi với em.”  

 

Giọng ta nghẹn lại, dường như cố gắng kìm nén cảm :  

 

“Thật sự… quá có lỗi với em.”  

 

Đôi mắt Vãn Linh hơi đỏ, vẻ mặt vẫn lạnh lùng.  

 

Giọng thản nhiên, không chút gợn sóng:  

 

“Đó đều là chuyện cũ rồi.”  

 

Tự nhiên cũng sẽ không có tương lai nữa.  

 

Sắc mặt Triệu Thành tái nhợt, ta đưa tay lên che mặt, quay lưng lại, không để tiếng nghẹn ngào phát ra.  

 

Đến nửa đêm, trước khi rời đi, tôi vào phòng bệnh Triệu Ôn Thư lần cuối.  

 

Tôi bình tĩnh với ông ta:  

 

“Triệu Ôn Thư, từ giờ trở đi, tôi sẽ không đến gặp ông nữa.”  

 

24

 

Triệu Ôn Thư đang truyền dịch, trên mặt đeo máy thở.  

 

Vẻ mặt ông ta trống rỗng, ánh mắt đỏ ngầu.  

 

Nhìn tôi, môi ông ta mấp máy, không thể phát ra âm thanh.  

 

Tôi đột nhiên nhớ ra ông ta đang đeo mặt nạ dưỡng khí, có lẽ khó để chuyện.  

 

Tôi quay người định rời đi.  

 

Trong tầm mắt, tôi thoáng thấy nước mắt lăn dài trên khóe mắt ông ta.  

 

Kết hôn với ông ta bao nhiêu năm, ngẫm lại, dường như tôi chưa từng thấy ông ta khóc.  

 

Tôi không khỏi bất ngờ, ông ta lâu hơn một chút, và nhận ra đó không phải ảo giác.  

 

Môi ông ta lại mấp máy, phát ra âm thanh rất nhỏ, như thể muốn gì đó, lại như không.  

 

Cùng một khẩu hình, lặp đi lặp lại nhiều lần.  

 

Dường như ông ta rất sốt ruột, muốn tôi nghe thấy.  

 

Tôi ông ta một lúc, cuối cùng cũng nhận ra từ khẩu hình:  

 

“Xin lỗi.”  

 

Tôi sững người.  

 

Không biết phải gì, hồi lâu sau, chỉ đáp lại:  

 

“Ừ.”  

 

Không phải là tôi tha thứ.  

 

Còn những điều khác, cũng thật sự chẳng còn gì để .  

 

Vậy thì, như thế đi.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...