Cuộc Hôn Nhân Vàng [...] – Chương 11

19

 

Vãn Linh bước vào, tôi liền “rầm” một tiếng đóng sập cửa lại.  

 

Để lại hai cha con họ đứng ngẩn ngơ bên ngoài.  

 

Chúng tôi không thèm để ý, cùng dọn dẹp nhà cửa, rồi tra cứu thêm vài kế hoạch du lịch.  

 

Bận rộn xong xuôi, chuẩn bị đi ngủ thì chuông cửa lại vang lên.  

 

Tôi nghĩ, chắc là Triệu Ôn Thư và Triệu Thành chưa chịu đi.  

 

Nhìn qua mắt mèo, bất ngờ thấy hai gương mặt trẻ trung đầy sức sống bên ngoài.  

 

Lâu lắm rồi tôi chưa gặp hai đứa cháu , trong phút chốc cảm thấy vui mừng khôn xiết.  

 

Nhớ đến lời Triệu Ôn Thư đã , tôi lại thoáng lo lắng.  

 

Chúng chắc chắn nhận điện thoại của ông ta mới về đây, có lẽ là để khuyên chúng tôi hòa giải.  

 

Sắc mặt của Vãn Linh cũng không tốt, vẫn mở cửa.  

 

Hai cháu đứng bên ngoài.  

 

Đại Tâm giữ vẻ mặt nghiêm nghị, vừa mở miệng đã hỏi thẳng Vãn Linh:  

 

“Thật sự muốn ly hôn sao?”  

 

Tiểu Tâm cũng lạnh lùng tôi, hỏi:  

 

“Mọi người đều muốn ly hôn? Không phải chứ?”  

 

Tôi im lặng hồi lâu.  

 

Nghĩ rằng không thể giấu , cuối cùng cũng gật đầu.  

 

Vãn Linh cũng trầm tư đáp lời, giọng nặng nề:  

 

“Ừ. Mẹ với bà ngoại đã suy nghĩ kỹ rồi, các con không cần khuyên nữa…”  

 

20

 

Không khí rơi vào sự im lặng kéo dài.  

 

Tôi như bị kim đâm sau lưng, thậm chí không dám thẳng vào hai đứa trẻ trước mặt.  

 

Nghĩ rằng tuổi này rồi, mà vẫn khiến bọn trẻ phải lo lắng.  

 

Hồi lâu, Đại Tâm đột ngột bước tới, dang tay ôm chầm lấy Vãn Linh:  

 

“Ngốc quá, ai muốn khuyên mẹ chứ?”  

 

Tiểu Tâm cũng đỏ hoe mắt, nhanh chóng bước lại ôm lấy tôi.  

 

Cô bé khẽ , giọng run run:  

 

“Bà ngoại, cuối cùng bà với mẹ cũng chịu nghĩ cho bản thân mình rồi sao?”  

 

Tôi và Vãn Linh đều sững người.  

 

Hồi lâu sau, suýt chút nữa rơi nước mắt.  

 

Đại Tâm, mắt cũng đỏ, bằng giọng dịu dàng:  

 

“Mẹ và bà ngoại sống thế nào suốt bao năm qua. Con với em đều có mắt, đều thấy rõ.”  

 

Tiểu Tâm kéo vali vào trong, cố tỏ ra thoải mái, giọng lại nghẹn ngào:  

 

“Trước đây, bà ngoại bị ốm phải nhập viện, mẹ ở bệnh viện chăm bà mấy hôm. Con với chị đi học về, thấy quần áo bẩn chất đầy đến nỗi máy giặt không chứa nổi. Mì ăn liền thừa mọc cả giòi, còn để trong thùng rác ở bếp.”  

 

Cô bé đến đây thì không thể tiếp tục.  

 

Đại Tâm tiếp lời:  

 

“Khi đó, bố với ông nội , tất cả là do bà ngoại với mẹ giả ốm, lười biếng. Con hỏi họ, chẳng phải họ cũng có tay sao? Vậy là họ nổi giận đuổi con với em ra khỏi nhà.”  

 

Hai đứa trẻ không thêm nữa, chỉ phát ra những tiếng nghẹn ngào đầy phẫn uất.  

 

Mấy chục năm nay, mọi chuyện vốn dĩ đều mặc nhiên để tôi và Vãn Linh gánh vác.  

 

Không tốt sẽ bị oán trách, tốt cũng chẳng bao giờ nhận một lời cảm ơn.  

 

Nhưng giờ đây, cuối cùng tất cả đã kết thúc.  

 

Đại Tâm mở cặp, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, nhét vào tay tôi:  

 

“Đây là học bổng chị với em vừa nhận . Mỗi người 10 nghìn, tổng cộng 20 nghìn, đủ để mẹ với bà ngoại sinh hoạt một thời gian. Đã quyết định rời đi thì đừng quay về nữa!”  

 

Tôi đến mức nước mắt rưng rưng.  

 

Định trả lại tấm thẻ, Đại Tâm lập tức nghiêm mặt quát:  

 

“Tiền học, tiền sinh hoạt của bọn con đều do trường lo, còn đi thêm nữa, không thiếu đâu.  Cứ giữ lấy, còn phải đòi số tiền ly hôn chia tài sản nữa! Tối nay bọn con sẽ giúp mẹ và bà tư vấn luật sư, sợ gì chứ, mấy chục năm nay, sớm nên đi rồi!”  

 

Giọng bé dịu lại, ôm tôi, vỗ nhẹ vào lưng tôi:  

 

“Con với em mãi ở đây. Bà ngoại và mẹ cũng nên đối xử tốt với chính mình, đừng tự khổ nữa.”  

 

Tôi nghẹn ngào, hồi lâu mới khẽ đáp:  

 

“Ừ.”  

 

21

 

Do áp lực học tập ở nước ngoài, lại là lúc sinh viên năm nhất cần cố gắng thể hiện,  

 

Sáng hôm sau, hai đứa trẻ bị tôi và Vãn Linh thúc giục ra sân bay về trường.  

 

Thoáng chốc, Tết Nguyên Đán cũng qua đi.  

 

Vãn Linh đã lấy bằng lái xe.  

 

Cô còn nhận tiền thưởng cuối năm, cộng thêm các khoản thưởng và lương khác, tổng gần 50.000.  

 

Phía viện dưỡng lão cũng trả lương cho tôi, gần 10.000.  

 

Vụ ly hôn cũng đã có phán quyết.  

 

Khi kết hôn với Vãn Linh, Triệu Thành vốn đề phòng,  

 

Lo rằng sau này tranh vẽ của ta sẽ bán giá cao, nên đã ký thỏa thuận tài sản riêng với .  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...