Con trai tôi, năm mươi tuổi, đột nhiên đòi ly hôn.
Lý do chỉ vì con dâu lo lắng ấy đói bụng, mang tô mì nóng vào thư phòng, ta nổi giận vì cho rằng mùi dầu mỡ đã ô uế bức tranh mới của mình.
Tôi khuyên ấy nên đặt gia đình lên hàng đầu.
Người chồng vốn luôn khó chịu khi phải chuyện với tôi, lần này lại chen vào:
"Muốn ly thì cứ ly, chẳng lẽ muốn sống như tôi, cả đời phải chịu đựng bên người mình không sao?"
Ngày hôm đó, mối đầu thuở trẻ của ông ấy chẩn đoán mắc bệnh Alzheimer, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của ông.
Ông đau khổ tột cùng, cảm sụp đổ.
Con trai tôi cất giọng lạnh lùng:
"Mẹ đã trói buộc bố cả một đời, giờ lại dùng một người phụ nữ mà con không để ràng buộc con suốt nửa đời người. Lần này, mẹ có thể buông tha cho chúng con không?"
Hóa ra, tất cả sự hy sinh suốt mấy chục năm qua của tôi và con dâu, đối với họ lại bị xem là sự ràng buộc.
Tôi bình thản đổ tô mì vào thùng rác, sau đó thu dọn hành lý, cùng con dâu bước ra khỏi nhà.
Đến cửa, tôi lạnh lùng để lại một câu:
"Vậy thì tất cả cùng ly hôn đi."
1
Lời vừa dứt, tôi nghe thấy tiếng lạnh đầy khinh bỉ từ phía sau của chồng.
"Con trai con dâu cãi nhau thì thôi. Lâm Vân, bà một bà già gần bảy mươi tuổi rồi, những lời này không thấy mất mặt sao?"
Tôi đứng ở cửa chính.
Ngoài cửa sổ phòng khách, cơn mưa mùa thu trút xuống ào ạt, những hạt mưa rơi lộp bộp như đập vào lòng người.
Tôi mới nhận ra, hóa ra mình đã gần bảy mươi, là một người đã gần như bước nửa chân vào nấm mồ.
Tôi và Triệu Ôn Thư, mà đã lãng phí quá nhiều năm tháng như thế.
Tôi quay người, bình thản trả lời ông ấy: "Không mất mặt. Mất mặt là phải sống cả đời bên một người mình không ."
Tôi quả thật đã già, cuộc đời tôi chưa kết thúc.
Khuôn mặt Triệu Ôn Thư trắng bệch đầy chột dạ, một lúc sau mới tức giận :
"Tôi chỉ thôi. Đã già đầu rồi, còn gì đến với chẳng đương?"
Tôi nhẹ nhàng ngắt lời giải thích qua quýt của ông ấy: "Hôm nay muộn rồi. Khi nào ông có thời gian, chúng ta đi thủ tục. Tôi nghe bây giờ ly hôn phải ký thỏa thuận, còn phải bàn bạc về việc phân chia tài sản."
Con dâu run rẩy đưa bàn tay của mình ra, cẩn thận khoác tay tôi.
Cô ấy đã hiền lành, nhẫn nhịn gần như cả đời, lúc này biểu cảm không giấu nổi sự bất an, lời lại rất kiên định:
"Đến lúc đó, con sẽ đi cùng mẹ, cũng luôn thủ tục."
Con dâu là một đứa trẻ mồ côi.
Năm đó, tôi vô cứu ấy, nhận tôi mẹ trước, sau đó mới lấy con trai tôi – Triệu Thành.
Giờ đây, chúng tôi rời khỏi nhà họ Triệu, cũng xem như nửa phần mẹ con.
Con trai tôi đang đứng trong phòng khách, đau lòng vì "bức tranh quý giá" bị " bẩn".
Nghe , nhíu mày sang, gương mặt đầy vẻ chán ghét:
"Muốn đi thì đi nhanh lên, vừa hay để con với bố sớm yên tĩnh! Hai bà già, con muốn xem thử các người ra ngoài có thể sống mấy ngày!"
2
Tôi cùng con dâu rời khỏi tòa nhà trong khu chung cư.
Phía sau, Triệu Ôn Thư tức giận đuổi theo.
Ông ấy ném thứ gì đó về phía chúng tôi, thứ đó rơi xuống đất lầy lội, đầy bùn nước dưới màn đêm mưa tối tăm.
Cùng tiếng ông nghiến răng nghiến lợi: "Có bản lĩnh thì đừng quay về! Đợi lúc các người cầu xin tôi với thằng con mở cửa thì biết tay!"
Tôi về phía thứ đang nằm trên mặt đất đầy nước mưa.
Đó là chiếc giỏ đi chợ của tôi, bằng tre.
Đây là thứ tôi mang từ quê lên từ nhiều năm trước.
Tôi dường như luôn có thói quen dùng đồ cũ.
Những mảnh tre gãy đã tôi vá lại rất nhiều lần.
Vào vô số buổi sáng và chiều tối, tôi đeo nó đi chợ mua thức ăn.
Sau đó về nhà nấu những món mà Triệu Ôn Thư và Triệu Thành thích.
Con dâu sau giờ về, thay chiếc gạt tàn đầy đầu thuốc mà Triệu Thành để lại, nhặt tờ báo mà Triệu Ôn Thư ném lung tung trên ghế sofa, giặt giũ đống quần áo đầy ắp trong thùng đồ bẩn.
Bạn thấy sao?