6
Tôi càng nghĩ càng thấy khả năng này là thật.
Thật ra, sau khi cưới không lâu, tôi từng bí mật điều tra Phó Hàn.
Từng có lần ta tham dự một buổi tiệc trong giới, lúc ấy công khai mình có người trong lòng.
Từ nhỏ đến lớn, Phó Hàn luôn giữ khoảng cách với tất cả mọi người, chỉ có thời đại học là có vài mối quan hệ khá tốt.
Một trong số các đó chính là người mà ta thích.
Anh ta từng cùng ấy tham gia thi hùng biện, còn đầu tư vốn cho dự án khoa học kỹ thuật của ấy nữa.
Tôi đã thấy ảnh hai người họ đứng cạnh nhau nhận giải — trai tài sắc, đúng là đẹp đôi.
Nếu không vì nhà đó có hoàn cảnh quá kém, thì người cưới Phó Hàn hôm nay đã chẳng phải tôi.
Tất cả những suy nghĩ lãng mạn mà tôi từng có với ta lập tức tắt ngóm.
Vậy nên, trong huống đã biết rõ Phó Hàn có người trong lòng, tại sao ta lại hay nhắc đến tôi trong công ty?
Dựa theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm của tôi, chỉ có một đáp án:
Anh ta đã đưa ấy vào công ty, còn việc ngày nào cũng nhắc tới tôi chẳng qua là để “kích thích” người trong lòng.
Nói cách khác, tôi chỉ là một phần trong cái trò ái ba người của họ.
Tôi tức giận:
“Phó Hàn, quá đáng thật đấy!”
Phó Hàn khẽ mở miệng:
“Hả?”
Nhưng ta lập tức xin lỗi:
“Anh sai rồi, xin lỗi em.”
Thái độ nhận lỗi coi như khá nhanh, nên tôi cũng bớt giận phần nào.
Sau đó ta dè dặt hỏi lại:
“Nhưng sai ở chỗ nào ? Vợ à, thề với trời đất, không hề giấu người nào trong công ty hết!”
Phó Hàn trông còn hơi tủi thân:
“Chẳng phải là người ngoại là em à?”
“Sao em lại nghi ngờ chứ?”
“Nhất định là cái tên đàn ông kia bôi nhọ . Lúc nãy không nên để nó đi!”
“Em thích nó tới mức đó à? Nó gì em cũng tin à?”
“Tất cả là tại nó!”
“Em đừng giận, nếu… nếu em thật sự thích nó thì…”
Phó Hàn nhắm mắt lại, vẻ mặt đau khổ như thể vừa đưa ra một quyết định cực kỳ lớn:
“Vậy thì… người lớn đi.”
?!
Khoan, cái gì cơ? Là cái tôi đang nghĩ tới sao?
Tôi chỉ bịa ra một người ngoại cho có, Phó Hàn lại tưởng là Vệ Từ.
Vậy bước tiếp theo đáng lẽ phải là đòi ly hôn chứ?
Sao lại hóa thân thành chính cung rộng lượng thế kia?
Trong đầu tôi bỗng lóe lên một suy đoán điên rồ:
“Phó Hàn, chẳng lẽ… thích em thật à?”
Mặt Phó Hàn đỏ còn nhanh hơn tôm hấp, lắp bắp:
“Ừm…”
Tôi im lặng luôn.
Không ai cho tôi biết là đề nghị ly hôn lại có thể mang lại kết quả kiểu này.
Ngay lúc đó, điện thoại của Phó Hàn reo lên.
Anh ta nhận cuộc gọi xong, mặt đầy áy náy:
“Vợ à, lại có việc gấp ở công ty…”
Nhìn là biết ta chẳng muốn đi, đầu óc tôi giờ rối tung rối mù.
“Anh đi đi, em… em về nhà đợi.”
Nói xong tôi chạy còn nhanh hơn cả ta.
Về tới nhà, tôi vẫn thấy khó tin:
Phó Hàn… thật sự thích tôi sao?
Anh ta bắt đầu thích tôi từ khi nào?
Mấy lời đó có đáng tin không?
Có phải ta chỉ đang cố giữ tôi lại, để tôi khỏi ly hôn, nên cố lừa tôi?
Tôi rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan — tôi còn muốn ly hôn nữa không?
Khoan… lúc đầu tôi định ly hôn là vì lý do gì nhỉ?
Tôi chợt nhớ đến đêm hôm đó — cánh hoa rơi lả tả, ánh nến lay , tôi lúc ấy đã quyết tâm dụ dỗ ta, ta lại nghiến răng quay người bỏ đi.
Tôi bắt đầu bối rối.
Nếu Phó Hàn thật sự thích tôi, đêm hôm đó tại sao lại bỏ đi?
Lúc đó trông ta còn rất tức giận nữa.
Để rõ chuyện này, tôi quyết định… thử lại một lần nữa.
Tối hôm ấy, Phó Hàn về đến nhà, đập vào mắt ta là khung cảnh giống hệt đêm hôm đó.
Để đảm bảo “giữ nguyên điều kiện”, đến cả chiếc váy tôi cũng mặc lại đúng cái hôm đó.
Trong ánh nến chập chờn, tôi thấy ánh mắt của Phó Hàn thay đổi.
Trong mắt ta ánh lên ham muốn,
“Thời Di, là em chủ quyến rũ đấy nhé.”
7
Nếu biết trước chuyện sau đó, tôi thề là mình sẽ không .
Vì sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi mệt đến mức ngón tay cũng không nhấc nổi.
Phó Hàn đã dùng cả hành để chứng minh là ta thích tôi thật.
Trước lúc tôi ngất đi tối qua nước mắt ta rơi bên tai tôi, giọng nghẹn ngào:
“Thời Di, thích em từ lâu lắm rồi.”
“Em chỉ có thể là của thôi.”
Anh ấy còn rất nhiều, đầu óc tôi lúc đó choáng váng, chẳng nhớ nổi câu nào.
Chắc chắn là do loại tinh dầu tối qua — tác dụng mạnh quá.
Ngay cả người như Phó Hàn mà cũng biến thành sói đội lốt người.
Đang nghĩ vẩn vơ, thì “con sói” đó bước vào.
Phó Hàn tâm trạng cực tốt, khóe miệng nhếch lên, bế thốc tôi dậy:
“Tỉnh rồi à? Đói chưa? Anh bế em đi rửa mặt nhé? Anh bữa sáng rồi, bế em ra ăn.”
Tôi hiếm khi ở gần Phó Hàn trong trạng thái tỉnh táo như .
Tôi cố đẩy ta ra, muốn ta đặt tôi xuống.
Nhưng tay vừa chạm vào lồng ngực rắn chắc kia đã không kiềm , lỡ tay… bóp một cái.
Phó Hàn bật tiếng rên trầm thấp:
“Đừng trêu , em chịu không nổi đâu.”
Đúng là tôi chịu không nổi thật, lập tức rụt tay lại:
“Không giỡn nữa, không giỡn nữa.”
Nhưng mà… sờ rồi giống như nghiện. Áo sơ mi của ta lại ôm sát người, đường nét cơ ngực hiện rõ mồn một…
Tôi không kìm , đưa tay cởi cúc áo ta.
Phó Hàn hơi nheo mắt, giọng khàn khàn:
“Thời Di, tắm chung nhé.”
Cảm ơn đã mời — và rồi hai tiếng sau, tôi thành người tàn phế.
Lúc Phó Hàn bế tôi ra khỏi phòng tắm, tôi chỉ biết đờ đẫn lên trần nhà.
Giờ thì tôi có thể trả lời các chị em rồi — Phó Hàn trên giường không hề lạnh nhạt chút nào.
Đọc tiếp
Bạn thấy sao?