5
Đến chiều, ta mang lễ vật đến viện của Ôn Đại gia. Đồ đạc trong viện sắp xếp tao nhã hệt như tính cách của chủ nhân .
Người hầu đưa ta đến hành lang rồi lặng lẽ lui xuống, Ôn Cảnh Trừng mặc một chiếc áo choàng dài màu trắng ngà, đang quỳ gối cúi đầu trên hành lang bên trong, ngón tay thon dài trắng nõn cầm lấy một quân cờ đúng chuẩn, chậm rãi đấu cờ một mình.
Ta cho Mai Hương lui ra, tự tay bưng lễ vật, cúi gập người chào: "Tiểu nữ Vân Tịnh đặc đến bái tạ Đại gia."
Ôn Cảnh Trừng thậm chí còn không thèm nhấc mí mắt lên, ánh mắt chỉ dán vào bàn cờ, thản nhiên đáp: "Chỉ là cờ cứu giúp mà thôi, tiểu thư khách sáo quá rồi."
Gió thổi qua sân viện, mang theo theo mùi hương thơm của trúc bách thơm ngát.
Ta nhếch miệng, đặt lễ vật xuống, tiến lên mấy bước rồi : "Đại gia hiểu lầm rồi, tiểu nữ muốn tạ chính là hôm đó đại gia thủ hạ lưu ."
Quân cờ mà Ôn Cảnh Trừng đang cầm rơi xuống bàn cờ, phát ra tiếng kêu rắc. Bàn cờ ban đầu như liền bị vỡ.
Ôn Cảnh Trừng ngẩng đầu ta, trong mắt thoáng qua sát khí lạnh lẽo. Nhưng chỉ một lát sau, hắn ta lại nhẹ như thường: "Tại hạ không hiểu."
Ta ngồi đối diện với bàn cờ của Ôn Cảnh Trừng, nhặt quân cờ trắng mà hắn ta đánh rơi, tiếp tục : "Có lẽ mục đích của đại gia và tiểu nữ cũng giống nhau."
Sau khi ta liên kết mọi chuyện lại thì chân tướng đã sáng tỏ.
Ngày đó biểu ca và Liễu Oanh Nhi gian díu với nhau tại đó, lúc đó ta vừa hóng mát ở sân, thì một hộ vệ quái gở lén đưa ta đến một gian phòng.
Nơi đó ta chứng kiến cảnh thân mật giữa Ôn Chí Viễn và Liễu Oanh Nhi. Sau đó, đến mỗi lần ta ở riêng với biểu ca đều bị người của Ôn Cảnh Trừng phiền.
Ngày đó bị cướp bên ngoài ngoại thành, xe ngựa của Ôn Cảnh Trừng lại cờ dừng lại ở cánh rừng hoang vu đó. Phía sau rõ ràng là thấy kế hoạch thất bại, có ý cố dẫn dắt Mai Hương đổ lỗi cho kẻ ám sát cho dì.
Ta hiểu rõ tính cách của dì. Nếu quả thực dì muốn hoại danh tiết của ta, thì sau khi ta trở về phủ rồi, nhất định dì sẽ truyền chuyện này cho mọi người biết. Ít nhất cũng phải để kẻ ám sát lấy vật tùy thân của ta bằng chứng, dì không như .
Nếu không phải ta quyết đoán để Mai Hương đốt tín hiệu pháo hoa thì có lẽ ta đã tự chui đầu vào lưới rồi.
"Tiểu thư sao xác định là tại hạ , mà như thì có ý nghĩa gì chứ?" Ôn Cảnh Trừng xoay một cái nhẫn ngọc lục bảo ở trên tay trái, rồi lại đặt xuống một nước cờ.
"Có lẽ đại gia không phát hiện ra, mỗi khi căng thẳng thì đại gia thường thích vuốt ve chiếc nhẫn ngọc." Ta nhếch miệng : "Lần trước chuyện muối với đại gia, mặc dù lúc đó đại gia không xuất hiện, khi đi tiểu nữ lại thấy chiếc nhẫn ngọc trên tay đại gia."
Ngày quân vương bệnh nặng, Thái tử không tín nhiệm, còn nhị đệ của Ôn Cảnh Trừng đã từ lâu là người của Tề Vương.
Nhị gia Ôn gia xuất thân là thứ tử, bề ngoài hòa thuận với đích Huynh trưởng bên trong thì sóng ngầm dữ dội.
Tề Vương binh lực hùng hậu lương thảo dồi dào, cách duy nhất mà Ôn Cảnh Trừng có thể gia tăng phần thắng chính là nắm quyền kiểm soát các ruộng muối ở Dương Châu.
Nếu ta gả cho Ôn Chí Viễn thì các ruộng muối ở Dương Châu sẽ rơi vào tay nhị phòng.
Ôn Cảnh Trừng mỉm , không hề bối rối khi bị vạch trần, bình thản hỏi: "Biểu tiểu thư muốn thế nào?"
Ta người nam tử có vẻ ngoài khôi ngô đáp: "Tất nhiên là đạt thỏa thuận với đại gia rồi. Đã đại gia giúp tiểu nữ bắt giữ Liễu Oanh Nhi thì như một lời đáp tạ, ruộng muối Dương Châu sẽ xem như là sính lễ, chỉ xin đại gia che chở cho tiểu nữ và những người thân của tiểu nữ."
Ôn Cảnh Trừng thích thú ta, ánh mắt giống như một con rắn lục dưới bóng tre đang rình mò con mồi .
Bạn thấy sao?